Chu Mi mang bữa trưa đi thăm Du Ân, Du Ân hơi kinh ngạc khi nhìn thấy logo hộp đồ ăn trên tay cô ta: “Sao lại mua đồ đắt thế?”
Du Ân biết rằng nhà hàng này thuộc sở hữu của Dịch Thận Chi, rất nổi tiếng trong ngành thực phẩm Giang Thành, nhưng nó cũng khét tiếng đắt đỏ.
Chu Mi cười nói: “Đây là tổng giám đốc Phó mời, anh ấy nói hôm qua cô bị thương là vì anh ấy.”
Du Ân đành phải nói: “Vậy phiền cô cám ơn anh ấy giùm tôi.”
Chu Mi đặt bữa ăn lên bàn ăn và hỏi Du Ân: “Chân của cô thế nào rồi?”
“Đỡ hơn nhiều rồi, sau khi xịt thuốc thì vết sưng tấy cũng giảm dần.”
“Vậy thì tốt, nếu cần giúp đỡ, cứ nói với tôi.”
“Ừm.”
Cả hai vừa ăn vừa trò chuyện, thế là đã kết thúc bữa trưa.
Sau khi ăn xong, Chu Mi đứng dậy chào tạm biệt: “Tôi phải về đi làm đây, cô nghỉ ngơi đi.”
“Ừ.” Sau khi trả lời, Du Ân còn nói thêm: “Chân của tôi không sao rồi, không cần phải đến đưa cơm cho tôi nữa đâu.”
Hàm ý là cô không muốn nhận ơn huệ của Phó Đình Viễn nữa.
“Được.” Chu Mi trả lời rất thẳng thắn.
Cô ta không cần phải đến nữa, ông chủ của cô ta đến là được rồi.
Sau khi Chu Mi rời đi, Du Ân tiếp tục chuyên tâm viết kịch bản, trong khoảng thời gian đó, cô tự pha cho mình một tách cà phê để tinh thần phấn chấn lên. Trong nháy mắt, đèn đã sáng rực.
Khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-ly-hon-chong-cu-lai-muon-theo-duoi-toi/2691208/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.