Du Ân nghĩ rằng Phó Đình Viễn đưa cơm đến cho cô một lần là đủ, nhưng không ngờ đêm hôm sau anh lại đến.
Sau khi Du Ân mở cửa, nhìn thấy người đàn ông đứng bên ngoài, theo bản năng không muốn cho anh vào: “Tổng giám đốc Phó, chân tôi đã lành rồi, anh thật sự không cần phải như vậy…”
“Dù sao cũng tại tôi mà em mới bị thương, đợi em khỏi hẳn tôi mới yên tâm.” Phó Đình Viễn vẫn không thay đổi sắc mặt, nói xong thì bước qua Du Ân đi vào nhà.
Du Ân lại gắng gượng đón nhận việc anh gắp thức ăn cho cô một lần nữa, sau đó cô còn pha cho anh một tách cà phê và cả hai lại trải qua một buổi tối yên bình nữa.
Vào buổi tối thứ ba, Phó Đình Viễn lại đến thì Du Ân không có ở nhà.
Phó Đình Viễn đứng trước cửa nhà và gọi điện thoại cho cô với vẻ mặt ủ rũ, Du Ân nói qua điện thoại: “Xin lỗi tổng giám đốc Phó, tôi đã ra ngoài rồi.”
Phó Đình Viễn vừa nghe đã lập tức cau mày nói: “Chân đã khỏi hẳn chưa? Bác sĩ có cho phép em chạy lung tung không?”
Du Ân thành thật trả lời: “Trong ba ngày qua tôi vẫn xịt thuốc đều đặn nên vết thương đã hết sưng rồi, đi lại cũng không còn đau đớn gì nữa.”
Phó Đình Viễn im lặng, sau đó hỏi ngược lại: “Em đi đâu vậy?”
“Đi nơi khác rồi.” Du Ân đáp gọn một câu.
Cô thể hiện rõ không muốn nói cho anh biết địa điểm, vì vậy Phó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-ly-hon-chong-cu-lai-muon-theo-duoi-toi/2691211/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.