Lớp bùn đất được gạt đi, thi thể bị vùi lấp dưới gốc cây lộ ra, mặc dù đã chứng kiến vô số cái xác bị hành hạ đến chết nhưng lúc này đám người Tiết Trác Lâm vẫn nhịn không được che miệng hãi hùng. Nạn nhân bị đâm nhiều lỗ trên người, vết thương chí mạng nhất nằm ở lồng ngực, miệng lỗ vẫn còn cắm một lưỡi lê sắc nhọn có cán bằng gỗ. Cái xác máu thịt lẫn lộn bị chôn ngay dưới gốc cây, bị rễ cây bao quanh hút lấy chất dinh dưỡng, gắn bó chặt chẽ như hợp thành một thể. Lâm Mạc: "Đào ra đi." Những nhân viên chuyên nghiệp tiến lên, tìm cách tách cái xác ra khỏi bộ rễ cây, sau khi nâng thi thể lên, đột nhiên có đồ vật cũ nát gì đó rơi ra từ quần áo của nạn nhân, Lâm Mạc tinh mắt nhặt lên. "Là chứng minh thư." Tinh thần mọi người phấn chấn hơn, nạn nhân cuối cùng vậy mà có chứng minh thư bên người, như vậy có thể lập tức điều tra ra thân phận người này. Đường Diễn Sơ tiếp nhận chiếc thẻ, đọc tên: "Lâm Chiêu Bội." Hắn gọi một cú điện thoại, giao cho Tôn Học Thần điều tra cái tên này. Chỉ vài phút sau Tôn Học Thần đã đưa ra kết quả. "Đội trưởng, nếu không phải trùng tên thì... Lâm Chiêu Bội có lẽ là người của Lâm gia – chính là gia tộc quyền thế nhất nhì Kinh thị. Trên mạng cũng từng đưa tin, mấy tháng trước ông ta gặp tai nạn xe hơi sau đó bại liệt hai chân không thể tự đi lại, từ đó về sau người này luôn ủ rũ mất tinh thần, bỗng một ngày ông ta mất tích, cho đến giờ vẫn chưa tìm thấy..." Sau khi cậu ta nói xong liền gửi ảnh của Lâm Chiêu Bội vào điện thoại của Đường Diễn Sơ. Đối chiếu với ngũ quan của cái xác, bọn họ hoàn toàn có thể xác định thi thể này chính là Lâm Chiêu Bội đã mất tích mấy tháng trước. Vẻ mặt Đường Diễn Sơ nghiêm trọng: "Chúng ta lập tức trở về, liên hệ với người Lâm gia, mời bọn họ tới Cục Cảnh sát một chuyến." "Rõ, thưa sếp!" Bọn họ bắt đầu vận chuyển cái xác xuống núi, phút chốc, tiếng sấm vang vọng trên bầu trời như tiếng tê rống của một con thú khổng lồ khiến cho người ta kinh hãi. "Không phải sắp mưa chứ?" Tiết Trác Lâm lẩm bẩm nói. Suốt mấy ngày vừa qua, đây là lần đầu tiên bầu trời nổ sấm. Thấy tiếng sấm không có dấu hiệu dừng lại, mây đen cũng bắt đầu nặng trĩu xuống, Đường Diễn Sơ dẫn người khẩn trương xuống núi. Về tới Cục Cảnh sát, Lâm Trình Bắc vừa vặn xuất hiện. "Chính là nhị thúc của tôi – Lâm Chiêu Bội." Từ phòng xác bước ra, Lâm Trình Bắc mặt mày xám ngắt, không nhịn được chạy vào WC nôn ọe. Chờ hắn ta bước ra, Đường Diễn Sơ nói: "Nhị thúc của anh rõ ràng bị người mưu sát, mong anh phối hợp kể lại toàn bộ vụ tai nạn xe khi trước." Lâm Trình Bắc vẫn chưa bình ổn lại, sắc mặt tái nhợt gật đầu, hai chân mềm nhũn ngồi trên ghế hít thở, lúc sau mới chậm rãi lên tiếng: "Nhị thúc vốn là người rất ôn hòa, cho dù là đối nhân xử thế trong gia tộc hay trên thương trường ông ấy cũng rất được lòng người khác, không bao giờ gây thù chuốc oán với ai. Sau khi gặp tai nạn xe và mất đi hai chân, ông bị chấn động tâm lý, tinh thần sa sút, thường tự làm mình bị thương cho nên thường xuyên phải dùng thuốc an thần, sau đó chúng tôi phải thuê người trông coi ông 24/7." "Một thời gian sau nhị thúc dần ổn định cảm xúc hơn, được xuất viện về nhà an dưỡng." Lâm Trình Bắc nói tới đây liền nâng tay vuốt mặt, suy sụp kể tiếp "Chúng tôi cứ nghĩ ông ấy đã vượt qua cú sốc này rồi, ai ngờ ông ấy chỉ cố gắng tỏ ra mạnh mẽ vì không muốn khiến chúng tôi phiền lòng. Cho đến một ngày, người trông coi nhất thời lơ là, nhị thúc tự lăn xe đi ra ngoài... Mãi về sau không bao giờ trở về nữa!" Trạm Văn Sương: "Anh xác định là ông ấy tự đi ra khỏi biệt thự?" Lâm Trình Bắc gật đầu: "Trong nhà có gắn camera, chúng tôi xem lại băng ghi hình quả thật nhìn thấy nhị thúc tự vận hành xe lăn, hơn nữa ông ấy còn để lại tờ giấy nhắn nói không cần đi tìm mình." "Sau khi Nhị thúc mất tích Lâm gia đã báo cảnh sát." edit bihyuner. beta jinhua259 Tôn Học Thần ngồi bên cạnh gật đầu xác nhận, hồ sơ vụ án vẫn được lưu trong máy tính: "Đây là tư liệu của vụ mất tích mà Lâm gia trình báo, người của chúng ta đã nỗ lực tìm kiếm nhưng một chút manh mối đều không có. Bên trong biệt thự và con đường bên ngoài đều được lắp đặt camera theo dõi, chúng tôi nhìn thấy Lâm Chiêu Bội tự lăn xe rời đi, sau đó trèo lên một chiếc xe..." Nói tới đây, sắc mặt cậu ta có chút cổ quái: "Sếp, tôi vừa xem lại biển số chiếc xe kia... Là Y24HB..." Chính là xe của nghi phạm chôn phiến đá ven con đường quốc lộ đi qua ngọn núi ngoại ô phía nam. Phóng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, những tia chớp không ngừng rạch ngang bầu trời, ánh sáng lập lòe chớp sáng chớp tối rọi vào phòng họp của Cục Cảnh sát, đang là ban ngày nhưng khung cảnh bên ngoài trời đã tối đen. Lâm Mạc nhìn thấy kết quả điều tra của vụ mất tích, hỏi: "Vụ này không giao cho tổ Chuyên án sao?" Tôn Học Thần nói: "Lúc ấy chúng tôi đang ở huyện Lĩnh xử lý vụ án cửa sông Lao Âm, vụ mất tích này giao cho đội khác." Cục Cảnh sát cũng không phải chỉ có tổ Chuyên án mà còn rất nhiều nhân tài khác, mỗi vụ án được giao cho đội nào thì những thành viên của đội đó chịu hoàn toàn trách nhiệm, nếu không xảy ra trường hợp đặc biệt thì đội khác sẽ không tham dự. Lâm Mạc chỉ tay nói: "Ở trên có ghi chép, Lâm Chiêu Bội mang theo di động ra khỏi cửa, nhưng chúng ta kiểm tra thi thể không tìm thấy điện thoại của ông ấy, có người khác cầm rồi sao?" "Vậy có khi nào, không phải Lâm Chiêu Bội muốn tự sát mà có người gọi ông ấy ra ngoài?" Tiếng sấm rền bên ngoài càng lúc càng lớn, mây đen cuồn cuộn trên cao, tia lửa điện xẹt xuống, cuồng phong nổi lên, một loại áp lực mãnh liệt đè nặng lên Kinh thị. Chính ủy Hồ lo lắng đi qua đi lại, rốt cuộc không nhịn được hỏi: "Lâm tiên sinh, không phải đã nói đào 81 cỗ thi thể lên là giải quyết được vấn đề sao? Vì sao lại..." Càng ngày càng nghiêm trọng? Lâm Mạc: "Phải đem 81 cỗ thi thể này tới ngoại ô phía đông để tiêu hủy." Chính ủy Hồ: "Vậy chúng ta khẩn trương triển khai thôi!" "Không được! Hung thủ sát hại nhị thúc nhà chúng tôi còn chưa tìm ra? Tôi không đồng ý tiêu hủy thi thể!" Lâm Trình Bắc đứng phắt dậy, dùng sắc mặt khó coi hô lên. Chính ủy Hồ nghiêm mặt, nể tình người này không biết rõ chân tướng cho nên ông bỏ qua, nhưng hiện tại không còn thời gian để giải thích: "Sự việc lần này liên quan đến an nguy của toàn Kinh thị, chờ mọi việc ổn lại cậu sẽ hiểu ra." Lâm Trình Bắc nghe thấy lời này liền phát giác có điểm bất thường. Lâm Mạc cúi đầu hí hoáy nhắn tin. Trạm Văn Sương hỏi cậu đang làm gì. "Em đang nhắn cho mấy người A Nhung A Khiêm, bảo bọn họ cùng đến ngoại ô phía đông, đúng rồi, còn có A Nghiệp nữa." Lâm Mạc đếm nhẩm toàn bộ lão công. Trạm Văn Sương nhíu mày: "Tiểu Mạc, em..." "Hửm?" Lâm Mạc nghi hoặc ngẩng đầu, ánh mắt vẫn lấp lánh như sao trời "Sao vậy?" Trạm Văn Sương vừa định mở miệng thì Chính ủy Hồ phát lệnh, ông ta huy động toàn bộ nhân viên Cục Cảnh sát lập tức di chuyển 81 cỗ thi thể tới ngoại thành phía đông để tiêu hủy. "Đi thôi A Trạm, không có chuyện gì đâu." Lâm Mạc cất điện thoại "Đúng rồi, nhớ mang theo 4 phiến đá." Trạm Văn Sương vẫn yên lặng ngắm nhìn cậu, sau đó gật đầu. *đúng là chuyên gia tâm lý có khác, anh biết Mạc bảo sắp... Ở nơi này Lâm Trình Bắc rõ ràng không có tiếng nói, hiện tại Lâm gia do Lâm Khởi Á đứng đầu, chính ủy Hồ là người quyền cao chức trọng, dựa vào năng lực của hắn căn bản không có cách nào đoạt lại thi thể của nhị thúc. Vì thế hắn ta cắn răng gọi cho Lâm Khởi Á, sau đó khẩn trương theo sau đám người hướng về ngoại ô phía đông. Lúc này ngọn núi phía đông đã hoàn toàn thay đổi, không còn phong cảnh non xanh nước biếc như dĩ vãng, các hộ gia đình sinh sống ở đây cũng bị chính phủ cưỡng chế rời đi. Nơi đây chỉ còn lại khung cảnh đổ nát, xung quanh là đất đá hoang vu trống trải. Bãi đỗ xe của khu cắm trại đã hoàn toàn nứt toác không còn đường đi, bọn họ đành phải đỗ gọn xe ở một khu đất tạm gọi là bằng phẳng. Một đoàn xe xếp thành hàng phía sau, 81 thi thể được bọc trong túi chứa chuyên dụng, mất rất nhiều công sức để vận chuyển từ phòng xác lên xe, sau đó lại dỡ xuống đặt lên bãi đất trống phía trước. Túi đựng xác màu trắng che khuất toàn bộ diện mạo khủng bố và cơ thể không nguyên vẹn của 81 nạn nhân, các nhân viên Cảnh sát đặt những chiếc túi theo sự sắp xếp của Lâm Mạc, không khí tang tóc bao trùm nơi đây. "Trận đồ bát quái?" Lệ Trì hỏi. Bọn họ nhận được tin nhắn liền lập tức có mặt, sắc mặt Thuần Vu Nghiệp khó coi nhất bởi vì hắn là người cuối cùng được kết nạp vào nhóm. Nhìn 8 người còn lại... tâm tình hiện tại rất khó tả, phức tạp, nhức nhối... Lâm Mạc gật gật đầu, sau đó cậu nhìn thấy mấy chiếc xe khác xuất hiện phía sau. Người của Lâm gia bước xuống, Lâm Khởi Á và ông nội của cô ta cùng người trên mấy chiếc xe còn lại cũng đồng loạt mở cửa xuống xe, Chính ủy Hồ có chút giật mình khi nhìn thấy Thị trưởng Phí, Bí thư và một vài vị tai to mặt lớn khác. Ông ta cho rằng bọn họ không yên tâm nên muốn đến tận hiện trường quan sát, tiến lên chào hỏi. Thị trưởng Phí vẻ mặt phức tạp muốn nói lại thôi, ánh mắt cuối cùng dừng trên thân ảnh Lâm Khởi Á. Chính ủy Hồ khó hiểu nhíu mày: "Lâm tiểu thư, là Lâm Trình Bắc gọi cho cô nói về chuyện của Lâm Chiêu Bội sao? Hiện tại tình thế nguy cấp trên toàn thành phố, tôi mong Lâm gia có thể gạt chuyện cá nhân sang một bên, việc quan trọng nhất chính là..." "Tôi hiểu." Lâm Khởi Á cười nói "Chính ủy Hồ cứ làm theo kế hoạch, tôi sẽ không ngăn cản." Cô ta đảo mắt qua Lâm Mạc, cười nói. Lâm Trình Bắc mặt biến sắc: "Lâm Khởi Á, đó là nhị thúc của chúng ta, cô..." Lâm Khởi Á không mở miệng, trưởng bối Lâm gia đã lên tiếng răn dạy nói làm việc phải biết lớn nhỏ trước sau, Lâm Chiêu Bội dưới suối vàng ắt sẽ hiểu cho bọn họ. Xem ra Lâm gia đã biết được tin tức từ nhóm người thị trưởng Phí. Chính ủy Hồ vui mừng gật đầu, Lâm Khởi Á quả không hổ là gia chủ Lâm gia, rất hiểu lý lẽ. Ông ta nói: "Lâm tiên sinh, chúng ta mau bắt đầu thôi!" Lâm Mạc nhìn về phía Lâm Khởi Á: "Cô hy vọng tôi mau chóng bắt đầu sao?" Không ít người tỏ ra nghi hoặc, Lâm Mạc muốn hỏi cũng sẽ không hỏi Lâm Khởi Á chứ? Khuôn mặt Lâm Khởi Á cực kỳ mỹ lệ, chỉ cần nở một nụ cười nhẹ cũng đủ khiến người đối diện phải liêu xiêu. Sự lãnh đạm vơi bớt, cô ta bỗng dùng biểu cảm nhu hòa hiền hậu, nhẹ giọng nói: "Đúng vậy, Lâm tiên sinh, mời ngài!" Cơ hồ tất cả mọi người đều chờ mong nhìn về phía Lâm Mạc, ai cũng mong lần đại nạn này sớm chấm dứt. Cách đó không xa là núi rừng hoang tàn, tiếng động lớn không ngừng vang lên, sương mù dày đặc bao vây ngọn núi giống như hòa cùng với đám mây đen trĩu nặng trên bầu trời, sấm chớp đùng đoàng, cuồng phong gầm rú, khiến cho việc muốn nói chuyện với người bên cạnh phải tăng âm lượng lên vài mức. Gió quật vào rừng cây khiến cho chúng ào ào lay động, những túi đựng xác nằm phơi gió hết phồng lên lại xẹp xuống, bụi đất và lá khô cuộn vào nhau bay tán loạn xung quanh, âm vang của ngày tận thế cất lên, hòa cùng âm thanh điên cuồng chói tai ấy là sắc trời ngày càng tối đen. Lâm Mạc tháo bao hành lý đặt xuống đất, Tiểu Tố và Ban Ban chậm rãi ló ra, chỉ thò cái đầu ngơ ngác nhìn xung quanh, lão tổ tông lại hiên ngang bò ra ngoài, xoay cái đầu nhỏ nhìn về phía khu rừng trên núi. Lâm Mạc vung tay yểm từng lá bùa lên những chiếc túi đựng xác, mỗi lá bùa hạ xuống, túi đựng xác giống như bị đông cứng, không còn phập phồng theo gió. Đợi đến khi toàn bộ 81 cái xác đều được yểm bùa, hiện trường bỗng im lặng một cách quỷ dị. Từng sợi kim tuyến phóng ra, lá bùa bốc cháy, ngọn lửa sáng rực liếm gọn từng cái xác. Ánh mắt mọi người chan chứa hy vọng, nín thở quan sát. Nhưng mãi cho đến khi ngọn lửa lụi tàn, mặt đất chỉ còn từng đám tro bụi, không khí âm u nặng nề xung quanh vẫn không hề chuyển biến tốt, núi rừng phía đông tiếp tục gào thét giữa cuồng phong. "Sao... Sao lại..." Như thế này? Chính ủy Hồ còn chưa dứt lời, khu rừng phía xa đột nhiên chấn động mạnh, rung lắc dữ dội giống như có người khổng lồ đang dùng một chiếc xẻng lớn đào từng khối đất lên, sương mù dày đặc bỗng nhiên tản ra, ngọn núi bị chia làm đôi, một nửa trồi lên, một nửa sụt xuống. Núi rừng nơi này vẫn luôn trong tình trạng kỳ dị và cổ quái như thế, đứng cách xa một chút thì không cảm thấy gì, chỉ có những vết nứt sâu hoắm cứ liên tục toác ra ngày càng dài và rộng. Nhưng hiện tại không ít người bị chấn động, ngã ngồi ra sau. Trên mặt là sự kinh hoàng khủng khiếp, không dám tin vào mắt mình. 81 cỗ thi thể đều đã tiêu hủy sạch sẽ!? Vì sao!? Lâm Mạc ngẩng đầu nhìn chăm chú ngọn núi phía xa, trên mặt không có chút bất ngờ nào. Lâm Khởi Á lúc này đột nhiên cười lớn: "Không hổ danh là tổ tông của Lâm gia chúng ta, xem ra ngươi đã sớm tìm ra trận pháp nghịch chuyển của Ngũ Hành trận rồi, cũng biết rằng cho dù tiêu hủy 81 cái xác kia cũng chẳng có ích lợi gì, haha, bởi vì đây là trận pháp không thể giải trừ... Mặc kệ ngươi cố gắng đến đâu, long mạch Kinh thị đã hoàn toàn ô nhiễm, nó đã bị chọc giận..." "Nó sắp xuất hiện rồi!" Ai, cái gì sắp xuất hiện!? Còn có, những lời mà Lâm Khởi Á vừa nói là có ý gì? Vì sao cô ta lại biết về trận pháp nghịch chuyển, chuyện này trừ những người của Cục Cảnh sát lẽ ra không ai có thể biết mới đúng, trừ khi... Chính ủy Hồ và các nhân viên Cảnh sát dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn Lâm Khởi Á. Chưa đợi bọn họ đặt câu hỏi, một tiếng rồng ngâm vọng lên từ dưới đất, vang khắp trời đất, chấn động lòng người...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]