Chương trước
Chương sau
"Hôm nay đưa tới bao nhiêu cỗ thi thể?"
"Tôi vừa nghe Vu ca nói là cỗ thứ 57, ài, 81 cái xác...cũng không biết đến khi nào mới gom đủ! Hiện tại trên mạng đang kháo nhau sắp đến tận thế, nhưng anh xem, tận thế chỉ ập vào mỗi Kinh thị, mấy tỉnh khác lại chẳng làm sao?"
Người vừa trả lời mặt mũi sầu bi.
Nói đến tận thế, người vừa hỏi cũng cau mày ghé vào cửa sổ quan sát tình hình bên ngoài.
Liên tục vài ngày chưa thấy ánh dương, bầu trời luôn trong trạng thái âm u trĩu nặng, mây đen giăng kín bốn phương, tựa như có một bàn tay vô hình phủ lên Kinh thị một bức màn đen tối đáng sợ.
Nhưng trừ Kinh thị ra, thời tiết các địa phương khác cũng không đến nỗi u ám như vậy, dường như chỉ có vùng này là không được mặt trời chiếu tới.
Không chỉ có thời tiết làm cho lòng người hoảng hốt, những cơn cuồng phong cũng ngày càng trở nên dữ dội, sức tàn phá của chúng ngang ngửa bão cấp 6 cấp 7, người nọ thầm nghĩ, có lẽ chúng sẽ còn tăng mạnh hơn...
Hiện tại lãnh đạo vẫn cật lực áp chế tình hình, trấn an dư luận, toàn quốc không dám đưa tin về Kinh thị, ngay cả internet cũng bị giới hạn về việc đăng bài,... Thế nhưng vẫn không ngăn được những lời đồn lan truyền.
Dù sao cũng phải nói, cho dù có nỗ lực phong tỏa toàn bộ tin tức thì tình trạng rối loạn ở Kinh thị cũng không phải mới xảy ra ngày 1 ngày 2.
Tai họa ở bốn vùng ngoại ô lan ra với diện tích ngày càng rộng mà chưa có dấu hiệu dừng lại, nói cách khác, ban đầu chỉ là bốn điểm ở bốn hướng gặp họa, hiện tại những điểm này bắt đầu liên kết với nhau.
Hơn nữa trong quá trình nối liền với nhau, chúng không ngừng tỏa ra khắp các hướng đặc biệt là hướng vào phía trung tâm thành phố.
Nếu cứ tiếp tục mặc kệ không tìm cách giải quyết, Kinh thị sắp trở thành một vùng đất bị cô lập khỏi thế giới bên ngoài, nội bất xuất ngoại bất nhập..
"Không phải vấn đề mấu chốt nằm những thi thể này sao? Hiện tại đã đào được hơn một nửa, vì sao tình huống vẫn không khá hơn... Chẳng lẽ phải đợi tới khi thu gom đủ 81 cỗ?"
"Tôi nghĩ là đúng đấy... Hiện tại lực lượng Cục Cảnh sát của chúng ta quá ít ỏi, hôm trước Tổng cục điều động thêm chi viện, may là bọn họ hành động nhanh chóng, nếu không đến hôm nay có khi còn chưa thể tiến vào Kinh thị nữa... Bên đấy đang hỗ trợ điều tra thân phận nạn nhân, truy bắt hung thủ..."
"Có khi nào không chỉ có một hung thủ? Một vụ án khủng khiếp như thế này, một người làm sao có khả năng gây ra, hay hắn ta có liên quan đến một thế lực tà giáo nào đó..."
"Ai biết được, điều tra rõ mới có thể xác định... Hầy, tôi nhìn thấy Lâm đại sư và Đội trưởng đã trở về rồi kìa..." Hai viên cảnh sát rảo bước đi tới.
Lâm Mạc bộ dạng lo lắng không thôi, đưa cho hai viên cảnh sát một xấp bùa nói: "Những thi thể bị đào lên mang theo rất nhiều oán khí và âm khí, để đề phòng vận xui quấn thân hoặc phát sinh sự cố gì đó nguy hiểm, các anh mau đem mấy lá bùa này chia cho những người khác nữa, tất cả phải đeo bùa trên người 24/7."
"Được, Lâm đại sư."
Thấy bọn họ nhận bùa xong vẫn tần ngần đứng đó, vẻ mặt muốn nói lại thôi, Lâm Mạc nghiêng đầu hỏi có chuyện gì.
"Chúng tôi muốn hỏi là... Tình huống bây giờ ở Kinh thị còn kéo dài bao lâu nữa?"
"Đừng lo." Lâm Mạc quay đầu nhìn về phía cửa sổ, không biết đang trả lời câu hỏi của bọn họ hay đang tự nói với chính mình, giọng nói nhẹ như gió thoảng: "Sắp rồi..."
Tiếp tục tìm kiếm thi thể đồng thời tiến hành xác minh thân phận nạn nhân, hai nhiệm vụ đồng thời phải xử lý khiến cho Cục Cảnh sát bận đến chóng mặt, Cục trưởng Lý và Chu Xuyên của phân cục Cảnh sát huyện Lĩnh cũng khẩn trương có mặt hỗ trợ. Điều khiến cho Lâm Mạc bất ngờ nhất chính là, Lao thúc và Lao Tam Nhi vậy mà cũng xuất hiện.
Lao thúc nói: "Sông Lĩnh chảy qua Kinh thị rồi mới đổ về huyện Lĩnh, hiện tại địa phận cửa sông Lao Âm cũng không yên ổn."
Về phần "không yên ổn" như thế nào, nhìn vẻ mặt bất an của bọn họ cộng với việc phải đích thân lên đây phối hợp liền biết sự việc nghiêm trọng đến mức nào.
edit bihyuner. beta jinhua259
Quả nhiên, Lao Tam Nhi nói: "Cửa sông Lao Âm đã bị phong tỏa, không cho phép chèo thuyền ra."
Không thể đi thuyền ra đồng nghĩa với việc những người vớt đồ như bọn họ mất đi kế sinh nhai, không còn thu nhập, không thể duy trì cuộc sống.
Đây cũng là một trong số những nguyên nhân khiến hai chú cháu phải lặn lội lên tận đây.
"Kinh thị xảy ra chuyện gì vậy?" Lao thúc cau mày hỏi.
Tiết Trác Lâm cười khổ, thuật lại tình huống một cách đơn giản nhất, Lao thúc và Lao Tam Nhi nghe xong sắc mặt cũng trở nên âm trầm.
"Nhưng hai người yên tâm, tìm đủ toàn bộ thi thể thì sẽ ổn thôi." Tiết Trác Lâm lập tức an ủi.
Lao Tam Nhi: "Hy vọng là vậy."
Lâm Mạc tiếp tục gặp người quen, Tiêu Phụng Loan, Tiêu Thanh Tư, Tiêu Diệu cùng nhau có mặt, ba vị đạo trưởng và vị hòa thượng Đại Trăn Tự đã từng tham gia chuyến thám hiểm Vạn Bi Họa Bích cũng xuất hiện.
Ngô đạo trưởng: "Mặc dù năng lực của chúng tôi không thể so với Lâm tiên sinh nhưng đối với đại nạn lần này cũng có 2, 3 phần dự cảm từ trước... Nếu có việc gì cần giúp sức, các vị cứ việc phân công."
Triệu đạo trưởng gật đầu: "Đúng vậy, Kinh thị ngày càng loạn lạc, chúng tôi hy vọng mọi chuyện mau chóng bình ổn trở lại."
Tiêu Phụng Loan: "Lần này có chắc ăn không?"
Lâm Mạc: "Có chuyện này quả thật cần nhờ các vị đây hỗ trợ."
Ba anh em họ Tiêu cùng các vị đạo trưởng mặt mũi nghiêm túc: "Mời nói!"
...
Tiễn bọn họ ra khỏi Cục Cảnh sát, Lâm Mạc nói với Đường Diễn Sơ: "A Sơ, trong vòng hai ngày nữa có thể tìm ra toàn bộ thi thể không?"
Đường Diễn Sơ âm thầm tính toán, gật đầu: "Có thể!". Lâm Mạc gật đầu "Ừhm".
Ngày hôm sau Trọng Nính mở cửa muốn đón Lâm Mạc tới Cục Cảnh sát lại phát hiện trong nhà không một bóng người. Trên mặt bàn để một tờ giấy nhắn, cậu về Đạo quán một chuyến, hai ngày sau sẽ quay lại.
Trọng Nính giật mình một cái, lập tức liên hệ những người kia.
Vẫn là địa điểm cũ.
Tịch Tấn Khiêm nhíu mày: "Tiểu Mạc về Đạo quán bằng cách nào? Kinh thị không phải đã phong tỏa rồi hay sao?"
Trọng Nính lắc đầu, vẻ mặt lo lắng: "Có lẽ chỉ cần em ấy muốn, sẽ không gì có thể làm khó em ấy."
Mạnh Kỷ Nhung: "Có nên nói chuyện này cho Thuần Vu Nghiệp không?"
Trạm Văn Sương: "Nghe nói mấy hôm nay phòng khám của anh ta rất đông bệnh nhân, không biết có thời gian rảnh không."
Đường Diễn Sơ nhận được tin nhắn nhưng quá bận rộn nên đành vắng mặt.
Bạch Thời Viên: "Tôi sẽ tới bệnh viện tìm anh ta, nhưng Mạc Mạc... Em ấy không nói rõ vì sao phải quay về ư?"
"Ngày hôm qua tôi gặp Tiểu Mạc, cứ cảm thấy em ấy đang che giấu chuyện gì đó."
Mạnh Kỷ Nhung: "Tôi cũng có cảm giác như vậy."
Trạm Văn Sương: "Tôi đã hỏi A Sơ, Tiểu Mạc cũng không hề nói gì với anh ta. Em ấy không nói trước với chúng ta mà chỉ lưu lại một tờ giấy nhắn chính là vì không muốn chúng ta biết được hoặc không muốn chúng ta đi cùng... Từ trước đến nay mỗi lần về Đạo quán em ấy đều đi một mình."
Trọng Nính: "Bên trong Đạo quán có cái gì sao?"
Giải Chước: "Có phải là... A Lăng?"
Lời vừa nói ra, yên lặng bao trùm.
Lập tức Lệ Trì lên tiếng: "Tôi có cảm giác anh nói đúng!"
Tịch Tấn Khiêm nhíu mày: "Lúc mới quen Tiểu Mạc, tập đoàn Duệ Tinh chúng tôi đang có kế hoạch khởi công xây dựng khu đô thị mới, Đạo quán kia cũng nằm trong khu vực quy hoạch. Vì chuyện này mà em ấy phải đích thân đến tìm tôi thương lượng, nhất định muốn bảo tồn khu Đạo quán ấy, không được phá dỡ và di dời."
"Tiểu Mạc không muốn Đạo quán bị phá hủy, có lẽ bên trong quả thực đang cất giấu..."
Trạm Văn Sương: "Chuyện này chúng ta sẽ tìm hiểu sau, hiện tại quan trọng nhất chính là tìm ra toàn bộ 81 thi thể trong hai ngày tới."
...
Thuần Vu Nghiệp bị sốc sau khi nghe được bí mật của Lâm Mạc, vẻ mặt hắn khiếp sợ như thế nào tạm thời không đề cập tới.
Hai ngày sau, 80 cỗ thi thể đã được tìm ra, xếp la liệt bên trong phòng chứa xác của Cục Cảnh sát Kinh thị. Trong phòng có một loại âm khí nặng nề khủng bố, bình thường không có việc gì sẽ không có ai muốn lai vãng tới khu vực này, ngay cả Pháp y cũng tận lực hoàn thành công việc nhanh nhất có thể để sớm rời đi.
Nhưng việc điều tra manh mối của hung thủ vẫn không có tiến triển.
Chính ủy Hồ vẫn luôn túc trực trong phòng họp: "Tiến độ bên đội của Tiểu Đường thế nào rồi?"
Vu Trú đang trực ban, nghe vậy nói: "Đội trưởng đang dẫn người đi tìm cỗ thi thể cuối cùng, địa điểm là ngọn núi Vân Cảnh."
Tuy rằng những tiếp điểm trên trận pháp đều trùng khớp với bản đồ Kinh thị, nhưng một điểm nhỏ trên bản đồ khi ứng vào thực tế lại là một mảng diện tích rộng lớn bao gồm rất nhiều công trình kiến trúc, muốn tìm ra thi thể cần phải tiến hành kiểm tra kỹ càng.
Lâm Mạc lúc ấy đưa ra ý kiến, trước tiên khoanh vùng, sau đó lần lượt lục soát từ ngoài vào trong, núi Vân Cảnh là một địa điểm du lịch nổi tiếng ở Kinh thị, cũng là nơi chôn xác cuối cùng.
Kinh thị đang trong tình trạng nước sôi lửa bỏng, hiện giờ cỗ thi thể cuối cùng sắp bị đào lên, trong lòng Chính ủy Hồ không khỏi dâng lên một cỗ cảm xúc phức tạp, vừa kích động vừa lo lắng vừa cảm khái...
Ông ta hỏi: "Sao gần đây không thấy Lâm tiên sinh?"
Chính ủy Hồ không biết cậu đã rời khỏi Kinh thị, không một ai nắm được tung tích của đại sư trừ chín người trong nhóm của Đường Diễn Sơ.
Vu Trú: "Sếp nói Lâm đại sư đang ở nhà nghiên cứu cách giải quyết."
Chính ủy Hồ tỏ vẻ đã hiểu, gật gật đầu.
Cùng lúc đó, Đường Diễn Sơ và cấp dưới đã có mặt ở khu vực chôn cái xác cuối cùng trên núi Vân Cảnh.
Núi Vân Cảnh nằm trong nội thành Kinh thị, dưới chân núi là công viên, bọn họ làm điều tra tổng quát sau đó đưa ra kết luận, xác chết có khả năng bị chôn trong khu rừng trên núi. Do thời tiết xấu nên nơi này không có khách, may mắn không cần sơ tán đám đông.
"Có điều khu rừng trên núi Vân Cảnh rất rộng, chúng ta phải tìm tới khi nào? Nếu Lâm đại sư ở đây thì tốt rồi, ngài ấy xem bói tính quẻ một phát là ra." Tiết Trác Lâm thở dài.
Hắn ta vốn định gọi cho Lâm Mạc nhưng không liên lạc được.
Đường Diễn Sơ và Trạm Văn Sương liếc nhau, vừa định nói gì lại nghe thấy Đoạn Vũ hô lên phấn khích: "Sếp, Lâm đại sư đến!"
Tiết Trác Lâm: "Sếp à, hóa ra anh đã thông báo cho Lâm đại sư từ trước! Thật tốt quá!"
Đường Diễn Sơ và Trạm Văn Sương kinh ngạc, vội vàng đi ra đón Lâm Mạc.
Tiết Trác Lâm cho rằng bọn họ gọi Lâm Mạc, nhưng hai ngày vừa rồi bọn họ cũng mất liên lạc với cậu.
Lâm Mạc đứng bên ngoài bìa rừng, trên người vẫn đeo bao hành lý, mái tóc mềm bông xù, từng lọn tóc xoăn cuộn tự nhiên úp bên mặt. Nhìn thấy Đường Diễn Sơ và Trạm Văn Sương cậu liền nhoẻn miệng cười, hai lúm đồng tiền lộ ra trên cặp má bánh bao.
"A Sơ, A Trạm."
"Tiểu Mạc, em đã quay lại." Đường Diễn Sơ thấp giọng nói.
"Ừm." Lâm Mạc cúi đầu cọ cọ mũi giày trên mặt đất "Em vội đi mà không nói trước, có phải rất quá đáng không?"
Một bàn tay đặt trên đỉnh đầu cậu, Trạm Văn Sương ôn hòa vuốt tóc Lâm Mạc, nhẹ nhàng nói: "Vậy em có muốn giải thích cho chúng tôi, vì sao lại không từ mà biệt như vậy không?"
"Không nói!" Lâm Mạc thè lưỡi, cười hì hì tinh nghịch.
Bầu không khí giữa ba người đang vô cùng hài hòa ấm áp nhưng lại có người không biết ý mà cố tình chen vào, chính là Tiết Trác Lâm đang sốt ruột muốn tìm ra nơi chôn cái xác cuối cùng.
Lâm Mạc: "Tôi biết chỗ, đi theo tôi."
Cậu xoay người dẫn cả đội lên núi, Tiết Trác Lâm và Đoạn Vũ cũng đi theo.
Đường Diễn Sơ và Trạm Văn Sương cố ý đi chậm lại phía sau, nhíu mày trao đổi:
"Tiểu Mạc có chút bất thường..."
"Tôi cũng nhận thấy, mau nhắn lên nhóm!"
"OK."
Lâm Mạc miệt mài cuốc bộ tiến sâu vào rừng, cậu dừng lại dưới một gốc cây thoạt nhìn vô cùng bình thường, chỉ chỉ nói: "Đào chỗ này."
"Không thành vấn đề!" Tiết Trác Lâm và Lý Việt Minh nhận lệnh, dùng cuốc xẻng bắt đầu đào xới.
Ở Cảnh cục, Chính ủy Hồ nhận được tin tức liền thở dài nhẹ nhõm, vẻ mặt vui mừng khôn xiết. Ông ta vốn cho rằng cái xác cuối cùng sẽ phải tốn nhiều thời gian tìm kiếm, không ngờ tổ Chuyên án lại hoàn thành nhiệm vụ nhanh đến vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.