"Đó là cái gì vậy???" Có người kinh hãi hô lên.
Đất trời âm u bỗng lóe sáng, màn sương mù dày đặc bao quanh ngọn núi bị xé toang, rất nhiều đốm sáng lấp lánh tràn ra từ những khe nứt chằng chịt trên sườn núi, sau đó chúng tụ hội thành một quầng sáng rực rỡ, dần dần khắc họa rõ ràng đường nét của một vật thể.
"Rồng... Là rồng!!!"
Một cự long toàn thân vàng rực xuất hiện giữa núi rừng mờ ảo, hữu hình nhưng vô thể. Nó ngẩng cao đầu rống lên không trung, sấm chớp lóe lên, cuồng phong gào thét, sương mù bao vây... cảnh tượng hùng vĩ khiến người ta chấn động.
Rồng chui ra từ khe núi, ngay sau đó thân rồng uốn lượn ngàn dặm cũng dần tụ hội thành hình, kéo dài từ đông lên bắc, mạnh mẽ cuộn trào như những đợt sóng vô tận.
Toàn thân rồng như phát sáng giữa những đám mây đen nặng trĩu trên bầu trời, vốn dĩ quầng sáng kia là ánh vàng rực rỡ tinh khiết, bỗng giây tiếp theo lại dần dần nhiễm một màu đen loang lổ dơ bẩn, tiếng ngâm của rồng dần trở nên cuồng nộ, giận dữ vùng vẫy tựa như muốn hủy thiên diệt địa. Nhân loại chỉ là những sinh vật nhỏ bé vô lực chống lại sức mạnh của cự thú.
Lúc này, âm thanh của sự vỡ nát vang bên tai khiến mọi người hoảng sợ bừng tỉnh, bốn phiến đá đen bỗng nứt toác, một đạo khói đen xộc ra chui thẳng vào thân thể của Lâm Mạc.
"Tiểu Mạc!"
"Mạc Mạc!"
Chín người Đường Diễn Sơ cả kinh hô lên, Mạnh Kỷ Nhung là người đứng gần nhất vội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-ve-moi-ngay-deu-o-tu-la-trang/1604871/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.