Trên đường về Lâm Mạc suy nghĩ rất nhiều. Thời điểm nhân viên phục vụ xuất hiện, A Nghiệp rõ ràng lộ ra vẻ mặt giật mình, ngay cả nụ cười nơi khóe miệng cũng có chút miễn cưỡng, cho nên đây hẳn là điều ngoài dự kiến. Mà Lệ Trì và Giải Chước... Lâm Mạc nhìn hai người còn lại trong xe. Trong bụng có chút nghi hoặc. Hai tên này rất mờ ám! Cậu không chắc vụ náo nhiệt kia có phải do Lệ Trì và Giải Chước gây ra hay không, nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra được nguyên nhân... Bọn họ vì sao lại cùng lúc có mặt tại nhà hàng kia? Có lẽ bọn họ chỉ đơn thuần muốn sang chúc phúc? Không thể nào, hai tên cẩu nam nhân này không phải người tốt bụng đến vậy. "Các anh có chuyện gì gạt em đúng không?" Lâm Mạc đột nhiên lên tiếng. Lệ Trì: "Không, đương nhiên không có, sao em lại nghĩ vậy hả Mạc Mạc?" Giải Chước: "Chúng tôi không hề giấu em điều gì." "Thật không?" Lâm Mạc không chút tin tưởng "Vừa rồi cái màn đánh đàn tặng hoa không phải là do các anh bày ra à?" Giải Chước và Lệ Trì âm thầm giao lưu bằng mắt. - -- Có nên khai thật không? - -- Sao em ấy lại đoán ra được? Hay là đang gài bẫy chúng ta? - -- Chúng ta cũng đâu cố ý che giấu, Mạc bảo đoán ra được cũng là điều bình thường. - -- Thôi đừng nói gì, dù sao Mạc Mạc cũng không "xử" chúng ta đâu. - -- Cũng đúng. Cuộc đối thoại bằng mắt kết thúc, hai người nhất trí phủ nhận. "Không hề!" "Không thể nào có chuyện như vậy." Lâm Mạc nắn khớp tay kêu răng rắc. Đoạn đường còn lại, không khí trong xe bỗng trở nên ngột ngạt. "A Chước, anh đỗ xe vào tận ngõ đi, bên đó vắng người." Tiến vào tiểu khu, Lâm Mạc ra lệnh. Giải Chước gật đầu, tắt máy mở cửa xuống xe: "Mạc Mạc, hôm nay hai chúng tôi bồi em, em còn muốn làm gì khác không?" Lâm Mạc: "Có, nhưng hai người phải phối hợp một chút." "Các anh đứng lui lên đây." Cậu lùi về phía sau hai bước, đứng ở đầu ngõ ngoắc ngoắc tay. Lệ Trì và Giải Chước liếc nhau, cùng bước lên. Cổ nhân có câu: Thà giết lầm còn hơn bỏ sót.* *raw: có phải chó hay không, đánh một trận sẽ biết ~ vì khó dịch sát nghĩa nên mạn phép dùng một câu tục ngữ Việt thay thế nhé Nhưng cậu cũng không nỡ nặng tay. Kết cục, Giải Chước bụm cằm, khóe miệng rớm máu. Lệ Trì ôm đầu, đuôi mắt bầm tím. Cả hai ấm ức nhìn Lâm Mạc. Lâm Mạc xoay xoay cổ tay: "Hôm nay nhìn hai người rất ngứa mắt, đừng hòng được lên nhà!" edit bihyuner. beta jinhua259 Nói xong dứt khoát quay đầu chạy vào tiểu khu. Giải Chước và Lệ Trì đứng yên tại chỗ, thở dài ngao ngán. "Bị Mạc Mạc phát hiện rồi." Lệ Trì nói "Hội trưởng Giải làm ăn chẳng uy tín chút nào." Giải Chước buông tay nhún vai: "Nếu là đối phó kẻ thù, tôi đảm bảo không để lại dấu vết gì, sẽ không ai có thể phát hiện được,... Nhưng anh ta không phải kẻ thù, thậm chí còn là người "phe mình", chỉ là đùa giỡn một chút mà thôi, biết làm sao được." "Nhưng đùa xong người ăn đòn lại là chúng ta!" Lệ Trì sờ đuôi mắt "Mạc Mạc vậy mà nhẫn tâm ra tay với chúng ta, thử đổi thành Trạm Văn Sương hoặc Mạnh Kỷ Nhung mà xem... Em ấy chắc sẽ không quyết liệt vậy đâu." Càng nói càng thấy uất ức. Giải Chước cùng chung hoàn cảnh, thở dài: "Một thân phận, nhiều số mệnh." ... Lâm Mạc mở cửa vào nhà, Ban Ban và Tiểu Tố thăm dò: "Chủ nhân, ngài về sớm vậy?" TV đang phát bản tin, phóng viên đưa tin một người họ Từ trong lúc lái xe xuống núi gặp phải sự cố đá lở, suýt chút nữa chôn thân dưới đống đổ nát, xe của người đó vừa trờ tới, chỉ có phần đầu xe bị tảng đá lớn rơi trúng đè bẹp nát, người bên trong may mắn thoát nạn. Hiện trường đá lở gây tắc nghẽn giao thông, rất nhiều xe bị mắc kẹt giữa đường, các cơ quan chức năng đang gấp rút xử lý. Đằng sau phóng viên là mấy chiếc xe cẩu cỡ lớn. Lâm Mạc lơ đãng bỏ qua câu hỏi của Ban Ban, ánh mắt cũng rời khỏi màn hình TV: "Lão tổ tông đâu?" Ban Ban: "Đang ngâm bồn." Lâm Mạc gật đầu: "Ta tính đưa các ngươi trở về Đạo quán một chuyến." Tìm biện pháp tập hợp những mảnh hồn phách vào cơ thể A Lăng. Ban Ban và Tiểu Tố đương nhiên không có ý kiến, chủ nhân đi đâu bọn chúng liền theo nấy. Lâm Mạc vừa định về phòng thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng nổ lớn phát ra từ trong TV. Cậu quay đầu nhìn, chỉ thấy khung hình rung lắc dữ dội, những người có mặt ở hiện trường cũng kinh hoàng không kịp phản ứng. Thì ra trong lúc xe cẩu đang dọn dẹp hiện trường, khu vực đó lại tiếp tục xảy ra sạt lở. Do di chuyển bất tiện nên chiếc xe cẩu gần nhất chịu tổn hại nặng nề, cũng may thùng xe kiên cố, công nhân lái xe không xảy ra chuyện gì. Rất nhiều người đứng xung quanh không kịp tránh đi bị đá rơi trúng, hình ảnh chỉ kịp lóe qua, sau đó nhân viên quay phim vội vàng khiêng máy bỏ chạy. Lâm Mạc nhíu mày, bản tin này đang được phát sóng trực tiếp. Hiển nhiên là sự cố kia đang xảy ra ngay lúc này. Đợi hình ảnh trên TV ổn định trở lại, phóng viên không khỏi khiếp sợ: "Núi vẫn đang lở, có lẽ do đất đai nơi đây đã xói mòn cực hạn, rừng cũng bị chặt phá gần hết... Các quý vị xin đừng lo lắng, tình hình đã được kiểm soát, chỉ có một số người bị thương nhẹ, bây giờ tổ cứu hộ lập tức đưa các nạn nhân về bệnh viện..." Camera man phối hợp quay hiện trường xung quanh. Cảnh tượng hỗn loạn vừa rồi chỉ xảy ra trong chốc lát, trật tự đã được khôi phục, một số người bị thương ôm đầu được các nhân viên cứu hộ khiêng trên cáng đưa lên xe cấp cứu, bọn họ mặt mày xám ngắt, máu rỉ ra từ các kẽ hở ngón tay, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ. Ngay sau đó, hình ảnh chuyển sang hiện trường sạt lở, xe xúc từ từ lùi ra sau, ụ đất đá chặn giữa đường đã dồn lên thành một gò núi nhỏ. Chưa hết, một ít đá vụn vẫn liên tục lăn từ trên xuống. Trải qua sự cố bất ngờ vừa rồi, mọi người đứng cách xa vị trí xảy ra tai nạn để đảm bảo an toàn. Hiện trường đổ nát vẫn đang được phát trực tiếp, phóng viên tiếp tục đưa tin: "Sự cố vừa rồi..." "ẦM..." Lại là một tiếng nổ lớn! Lâm Mạc: "..." Cậu nhìn hoàn cảnh trên màn hình TV, bùn đất đá lở từng đợt dội xuống, không chỉ vậy, một gốc cây trơ trụi bám trên sườn núi bắt đầu bật rễ, trong nháy mắt đổ rạp xuống, trộn với dòng đất đá một đường lăn xuống vách núi. Sạt lở lần thứ ba còn nghiêm trọng hơn hai lần trước đó, phạm vi mở rộng hơn. Chỉ trong chốc lát, hình ảnh trên TV bắt đầu bị ngắt quãng, tiếng la hét dữ dội vọng ra, camera man đang khiêng máy bỏ chạy. "Thật đen đủi!" Tiểu Tố ngồi trên sofa nhỏ giọng cảm thán, mấy bông hoa nhỏ trên đỉnh đầu rũ xuống. Ban Ban vỗ vai nó an ủi: "Chỉ là vận xui mà thôi, không phải tai nạn chết người mà, ngươi yên tâm đi." Tuy nhiên sự việc đã vượt tầm kiểm soát, bản tin trực tiếp bị cắt sóng, hình ảnh trên TV chuyển tới nơi khác. Lâm Mạc lại không quá để tâm. - -- Đêm hôm qua, Lâm Mạc nhận được tin nhắn của Đường Diễn Sơ, nói vùng ngoại ô phía bắc Kinh thị bị sụt lún nhiều nơi bao gồm cả một thôn trang, nhà dân trong thôn đều sụp đổ, nhiều người bị mắc kẹt dưới đống đổ nát. Lãnh đạo yêu cầu tổ của anh nhanh chóng chi viện, ngay trong đêm phải có mặt. Lâm Mạc trả lời tin nhắn xong không khỏi lẩm bẩm: "Sạt lở, sụt lún..." Cậu không khỏi nhớ tới ngày hôm đó trên đỉnh núi nướng thịt cùng A Viên, căn chòi nghỉ mát đột nhiên sập xuống... Lâm Mạc cau mày. Đang nghĩ ngợi liền nghe tiếng chuông cửa. Lâm Mạc xỏ dép chạy ra. A Nghiệp? Cậu hơi ngạc nhiên: "Bác sỹ Thuần Vu làm cách nào biết được địa chỉ nhà em?" Thuần Vu Nghiệp: "Không mời tôi vào nhà sao?" Lâm Mạc nghĩ ngợi, sau đó nghiêng người để hắn tiến vào. Thuần Vu Nghiệp nhìn quanh đánh giá một phen, hắn ngồi xuống sofa, thần sắc có chút mỏi mệt, nâng tay tháo kính xoa mi tâm. Lại dùng ngón trỏ kéo lỏng cà vạt, nháy mắt quần áo trên người liền trở nên xộc xệch. Lâm Mạc: "Bác sỹ Thuần Vu uống trà hay nước?" "Nước lọc là được rồi." Lâm Mạc xoay người đi rót nước. Thuần Vu Nghiệp dùng ánh mắt thâm thúy nhìn bóng lưng cậu hỏi: "Gần đây sao không thấy em tới bệnh viện?" "A Viên hẳn là đã báo cho bác sỹ Thuần Vu, anh ấy không muốn điều trị nữa, em đương nhiên cũng không cần đến bệnh viện." Thuần Vu Nghiệp cười nhạt: "Có phải do Bạch Thời Viên ngăn cản không? Em nghe lời anh ta vậy sao?" Tiếng bước chân vang lên sau lưng, Thuần Vu Nghiệp tiếp cận Lâm Mạc từ phía sau, chống tay lên bàn, giam cầm cậu giữa lồng ngực hắn và kệ tủ trước mặt. Hắn cúi đầu thì thầm bên tai Lâm Mạc: "Tôi cứ nghĩ rằng, cho dù Bạch Thời Viên không đến, em cũng sẽ đến tìm tôi." Lâm Mạc đặt cốc nước trên mặt kệ tủ, không thể xoay người chỉ đành nói: "Bác sỹ Thuần Vu tự tin vậy sao? Thế nhưng em lại không hề đến tìm anh ha." Cậu cảm giác ánh mắt của Thuần Vu Nghiệp dán trên cổ mình, da thịt bị hơi thở hun nóng, thầm nghĩ người này lại chuẩn bị cắn mình sao? Vừa định co chân đá hắn, người phía sau đột nhiên lại vùi đầu thở dài: "Mệt quá." "Sao vậy?" Lâm Mạc khó hiểu. Thuần Vu Nghiệp không trả lời. Gần đây hắn phải sứt đầu mẻ trán tìm cách đối phó hôn sự giữa Thuần Vu gia và Lâm gia, mặc dù có chút phiền toái nhưng hắn vẫn cố gắng. Nhưng sự phiền phức này lại khiến người ta phát hỏa, cộng thêm ngày hôm qua ở quảng trường Long Nguyên nhìn thấy ba người kia, Thuần Vu Nghiệp như bị đổ thêm dầu vào lửa. Hắn cố gắng khống chế những suy nghĩ đen tối u ám trong đầu, việc này tiêu tốn rất nhiều tinh lực của hắn. "Ngày hôm qua em đi đâu?" "Ra ngoài ăn cơm, sau đó về nhà." "Đi ăn với ai?" Thuần Vu Nghiệp hơi ngẩng đầu. Lâm Mạc thầm nghĩ, có lẽ nào A Nghiệp nhìn thấy cậu và A Trì A Chước? "Cùng hai người đồng giới đi ăn." "..." Lời này nói ra vô thưởng vô phạt. Thuần Vu Nghiệp nheo mắt, một tay chậm rãi thò vào túi quần. Đúng lúc này điện thoại của Lâm Mạc vang lên ngoài sofa. "Bỏ ra, em đi nghe điện thoại." Thuần Vu Nghiệp lùi về sau, Lâm Mạc chạy tới sofa nhận cuộc gọi: "Alo? A Trạm? Có chuyện gì sao?" Thuần Vu Nghiệp bước dần về phía Lâm Mạc, cái tay trong túi quần vừa muốn rút ra lại một tiếng chuông điện thoại vang lên, lần này là điện thoại của hắn. Lâm Mạc quay đầu nhìn. Thuần Vu Nghiệp nhìn tin nhắn trên điện thoại, lông mày nhíu chặt. "Cái gì? Ngoại ô phía bắc tiếp tục sụt lún? A Sơ bị kẹt bên dưới?" Lâm Mạc đột nhiên lớn tiếng, đứng phắt dậy: "Em lập tức tới đó... Được... Em biết rồi." Cúp điện thoại, cậu xoay người nói: "Bác sỹ Thuần Vu, em..." Thuần Vu Nghiệp giơ giơ điện thoại: "Cùng đi đi, lãnh đạo yêu cầu tôi tới hỗ trợ cứu nạn." ... Bọn họ di chuyển về phía bắc, trên đường lại phát sinh thêm vấn đề. Bởi vì rất nhiều nơi đột nhiên sụt lún cho nên tình hình giao thông bị tê liệt, con đường duy nhất dẫn vào thôn trang kia lại xuất hiện một cái hố lớn, người có thể đi vòng qua nhưng xe không thể lái vào, đội xe cứu hộ chờ bên ngoài cũng mắc kẹt. Toàn bộ trang thiết bị cấp cứu đều không thể tiếp ứng vào bên trong. Lâm Mạc lo lắng nói: "Chúng ta xuống xe đi bộ vào trước." Cậu vô cùng khẩn trương, sợ Đường Diễn Sơ gặp phải mệnh hệ gì. Trạm Văn Sương và Tịch Tấn Khiêm đã có mặt, thấy cậu sốt ruột liền tới an ủi. Thuần Vu Nghiệp vẻ mặt âm u, đứng phía sau âm thầm quan sát. Lại thêm hai người nữa? - -- Lời tác giả: Thuần Vu Nghiệp: Còn bao nhiêu người nữa vậy? Lời beta: Thật ra đoạn này tác giả không có nói rõ mốc thời gian, tôi và editor khá lấn cấn với vấn đề thời gian này bởi vì nó còn liên quan đến bối cảnh của chương sau nữa. Thế là sau một hồi bàn bạc với nhau thì bọn tôi quyết định thay đổi câu chữ một tí để mọi người dễ hình dung tuyến thời gian hơn. Tức là Lâm Mạc nhận được tin nhắn của Đường Diễn Sơ vào buổi tối nhưng đến sáng hôm sau mới trả lời, vừa trả lời tin nhắn xong đang suy nghĩ thì Thuần Vu Nghiệp đến rồi bọn họ nhận được tin lập tức đến hiện trường sạt lở, tất cả mọi chuyện cứu trợ diễn ra vào ban ngày nha, để ý chi tiết sẽ thấy. *Khổ thân cảnh sát Đường của tui...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]