*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 
Cắn làm sao được mà cắn, cậu cũng không phải bánh bao thịt... 
Sau khi đàng hoàng cự tuyệt Bạch Thời Viên, ngồi thêm một lát Lâm Mạc phải về nhà. 
"A Viên, bye bye." 
Bạch Thời Viên nhìn bóng dáng cậu biến mất trong thang máy mới quay lại mở cửa xe. 
"Bạch tiên sinh, nói chuyện một chút?" Trọng Nính đột nhiên xuất hiện từ đâu. 
Bạch Thời Viên hơi nhíu mi, không từ chối. 
... 
Địa điểm cũ, thành phần tham dự nhiều thêm một người. 
Bạch Thời Viên chậm rãi tiêu hóa lượng thông tin vừa tiếp thu, sắc mặt không quá tốt, bàn tay trái đeo găng chống đầu, một hồi sau nói: "Vết bớt... Tôi quả thực có, ở ngực." 
Mạnh Kỷ Nhung đưa hắn chiếc bút, cười nói: "Lột đồ, để tôi vẽ lại." 
"..." 
Cài xong cúc áo, Bạch Thời Viên nhìn hình vẽ miếng ngọc bội chỉ còn khuyết một mảnh cuối cùng, ngữ khí hơi trầm thấp: "Còn thiếu một người... Có lẽ là Thuần Vu Nghiệp chăng?" 
Quan sát thái độ thân mật của Lâm Mạc đối với hắn ta, 9 phần 10 là đúng. 
Trạm Văn Sương nghe thấy gật đầu: "Hẳn là người này." 
Trọng Nính: "Tìm cơ hội mời anh ta tới đây được không?" 
Bạch Thời Viên: "Không, tạm thời đừng nói cho anh ta biết." 
"Vì sao?" Giải Chước ngồi gác chân, tay chống đầu lười biếng nói. 
Bạch Thời Viên liếc hắn một cái, không hiểu vì sao có cảm giác người này và Thuần Vu Nghiệp khá giống nhau, nhưng Giải Chước là kẻ biến thái 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-ve-moi-ngay-deu-o-tu-la-trang/1604861/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.