***
——————————
🏮🏮🏮
Nơi này là nhà của Phương Thư Nhã, chỉ có bà và Tuyết Cầu sống cùng nhau. Nhưng do bà thường xuyên đi công tác nên trong nhà còn có một dì giúp việc ở lại chăm sóc.
Dì giúp việc rót nước cho Thư Uyển và Úc Hằng Chương, lại lau sạch chân cho Tuyết Cầu đang sốt ruột xoay vòng vòng ở trước cửa, thì Phương Thư Nhã mới ngáp dài, chậm rãi xuất hiện.
"May mà tối qua mẹ kịp bắt chuyến bay về, nếu không thì lâu lắm con mới đến một lần, mẹ lại không có nhà." Phương Thư Nhã mỉm cười chào hỏi Thư Uyển, "Tiểu Uyển khỏe chứ, mẹ có xem ảnh con đăng trên Weibo, con mặc cổ trang đúng là hợp thật đấy, nhìn rất đẹp."
"Cảm ơn... Mẹ." Hôm cưới, Thư Uyển đã đổi cách xưng hô, nhưng đến giờ vẫn chưa quen miệng.
Có lẽ vì đang ở nhà mình, Phương Thư Nhã hoàn toàn không giữ vẻ đoan trang thường thấy, bà mặc đồ ở nhà thoải mái, tóc chỉ dùng một chiếc kẹp sơ sài, dáng vẻ tùy tiện hoàn toàn khác với hình tượng bà chủ gia đình trong ấn tượng của Thư Uyển.
Bà ngồi trên ghế sofa, vẫy tay với Tuyết Cầu, Tuyết Cầu hí hửng chạy tới, nhào vào lòng bà làm nũng.
"Mẹ nghe Hằng Chương nói con hơi sợ chó, mà đoàn phim lại cần quay với chó. Tính tình Tuyết Cầu ngoan lắm, trông cũng hiền nữa phải không? Con thử tiếp xúc xem sao. Thật ra nếu không được, con cứ nói với đạo diễn không thể dùng chó, cũng không sao cả."
Phương Thư Nhã bế Tuyết Cầu lên, cầm hai cái chân mập mạp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-toi-lai-ga-vao-hao-mon/4647778/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.