——————————
"Biết thế đã giả vờ mất trí nhớ rồi." 🏮🏮🏮 "Cà phê của quý khách, xin mời." Trong một quán cà phê nhỏ gần khu thương mại, Thư Uyển cùng trợ lý và một thanh niên với mái tóc màu xám cắt sát da đầu lặng lẽ ngồi ở góc khuất. mắt to trừng mắt nhỏ. Người thanh niên tóc xám nhìn chằm chằm vào Thư Uyển bằng ánh mắt đầy oán trách, như thể đang nói: cậu không định nói gì sao, còn Thư Uyển vẫn giữ vẻ điềm nhiên, nhưng trong lòng thì rối loạn không thôi. Cậu trợ lý hết nhìn Thư Uyển rồi lại nhìn sang thanh niên đối diện, càng nhìn càng cảm thấy bất an, thầm nghĩ: chẳng lẽ đây là... tình cũ của Thư Uyển? Bởi vì ánh mắt của người đối diện rõ ràng mang theo đầy ẩn tình, như có muôn vàn lời muốn nói nhưng lại không thốt nên thành lời, u uẩn và nghẹn ngào. Khi thấy Thư Uyển nâng tách cà phê lên nhấp một ngụm, cuối cùng người kia cũng không nhịn được nữa, mở lời phá vỡ bầu không khí im lặng: "Thư Uyển, tôi không ngờ cậu lại đổi hết tài khoản mà không nói với ai một câu." Thư Uyển đặt tách cà phê xuống, không đáp lại, vẻ mặt bình thản nhưng lòng dạ thì bối rối. Cậu từng thấy người này – trong máy tính. Màn hình nền máy tính của "Thư Uyển" là tấm ảnh chụp chung của cậu ấy cùng người này và hai người khác. Bốn người khoác vai nhau, cười rất tươi trước ống kính, trông vô cùng thân thiết. Tại sao lại nói là "đã từng"? Bởi vì Thư Uyển đã tìm ra mật khẩu máy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-toi-lai-ga-vao-hao-mon/4647779/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.