***
——————————
Nhưng phu quân bảo đau thì không cần nhịn. 💕💕💕 Thư Uyển không nhớ cậu đã được đỡ dậy như thế nào, làm sao quay về xe rồi ngủ thiếp đi. Đợi đến khi cậu tỉnh lại thì phát hiện mình đang nằm ở một nơi xa lạ. Trong không khí phảng phất mùi thuốc khử trùng quen thuộc trong bệnh viện, Thư Uyển cúi đầu, thấy trên tay đang cắm một ống dẫn mềm và dài, cậu còn nhớ thứ này, khi sống ở biệt thự nhà họ Úc cũng từng cắm như thế, chắc là truyền dịch. Không xa vang lên một tiếng động khẽ, Thư Uyển quay đầu nhìn. "Úc tiên sinh..." "Tỉnh rồi?" Úc Hằng Chương đặt bản báo cáo trong tay xuống. Thư Uyển gắng sức chống cơ thể ê ẩm để ngồi dậy, nhưng Úc Hằng Chương ngăn lại: "Đừng động đậy, cứ nằm đi." "Em... đây là...?" Thư Uyển nằm trở lại giường, lo lắng hỏi, "Có phải em đã gây phiền phức cho anh rồi không... còn đoàn phim nữa, cảnh quay tiếp theo phải làm sao?" Cậu không nhớ rõ chuyện ở phim trường, nhưng vẫn biết cảnh tiếp theo là đoạn thoại giữa cậu và Cát Thụy Thu, còn chưa quay xong thì cậu đã rời đi rồi. "Thứ em nên lo là những chuyện đó sao?" Thư Uyển im lặng. Sống chung với Úc Hằng Chương hơn nửa tháng, cậu biết anh không phải người dễ nổi giận, nhưng trong lúc này vẫn không khỏi thấy sợ. Cậu cảm nhận rõ tâm trạng của Úc Hằng Chương đang rất tệ. Chiếc xe lăn di chuyển đến bên giường, Úc Hằng Chương kéo chăn cho Thư Uyển, đắp lại cho cậu, khẽ hỏi: "Trong đám quần chúng có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-toi-lai-ga-vao-hao-mon/4647777/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.