Từ phòng tắm đi ra, Cảnh Thời mặc đồ ngủ tay ngắn, vết thương trên cánh tay bởi vì dính nước có hơi trắng bệch, bản thân cậu cũng không để ý.
Nhưng Lộ Ý Trí ngồi trên sofa đợi cậu, trên bàn trà bên cạnh bày mấy cái hộp quen mắt.
Đô Đô nằm sấp ở bên trên đến gần sờ sờ.
Thấy cậu đi ra, Lộ Ý Trí nhìn về phía bên cạnh: "Ngồi."
"Ngày mai thì ổn, cần gì phải như vậy..."
Đối diện với ánh mắt của Lộ Ý Trí, Cảnh Thời lập tức nuốt chữ phiền phức vào.
"Qua đây."
Cảnh Thời bước hai bước đến gần, ngồi xuống một bên khác của sofa, há miệng nói: "Tự tôi làm."
Lộ Ý Trí ánh mắt dịu dàng, nhưng lời nói ra vẫn như cũ không thể từ chối.
"Ngồi bên cạnh tôi."
Đợi sau khi Cảnh Thời ngồi xuống, không biết Đô Đô nghĩ gì, vậy mà trở mình bò vào trong lòng Lộ Ý Trí, ngồi vững vàng ngay ngắn.
Như vậy bé sẽ ngồi giữa hai cha.
Lộ Ý Trí cúi đầu rủ mắt, cẩn thận giúp Cảnh Thời khử độc thoa thuốc, Đô Đô mở to đôi mắt tròn ướt át nhìn một lát, bỗng đưa bàn tay mũm mĩm như ngó sen của mình ra, giơ lên đưa đến dưới mắt Lộ Ý Trí.
"Ba."
Lộ Ý Trí tùy tiện ừ một tiếng, không nhìn bé, nhưng Cảnh Thời nhàn rỗi không có chuyện gì làm nên đi chọc bé.
"Bé mập con muốn làm gì?"
"Cha, Đô Đô."
"Con cũng muốn, đây là thuốc, không thể tùy tiện thoa."
Đô Đô giơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thu-toi-mang-thai-con-cua-lao-dai/3513098/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.