Trước giờ Cảnh Thời chưa từng có giờ phút nào cảm thấy thanh âm Lộ Ý Trí dễ nghe như thế, cậu nhanh chóng đặt đũa xuống, đứng lên đi bế bé mập từ xa giang cánh tay xông về phía cậu.
Cảnh Thời cười gãi cằm nọng của Đô Đô, trêu bé: "Hôm nay không giận cha nữa?"
Đô Đô giả vờ không nghe thấy, bàn chân mũm mĩm dẫm hai cái cười ha ha.
Chơi đùa với con trai một lát, Cảnh Thời ngẩng đầu nhìn Lộ Ý Trí: "Bé lại quậy à?"
Cậu nói rất tự nhiên, hoàn toàn không phát hiện bốn chữ này rất thân mật, nhưng Thiệu Thanh ở một bên nhìn từ đầu đến cuối nét mặt hơi thay đổi.
Lộ Ý Trí cũng trả lời rất tự nhiên: "Ồn ào muốn khoe búi tóc trên đầu cho cậu xem."
Đô Đô há miệng cười ha ha.
Thiệu Thanh đi qua, dè dặt nói: "Cảnh Thời, Đô Đô đáng yêu quá, tôi có thể bế bé không?"
Bé mập ở trước mặt hai cha trông có vẻ ngốc, nhưng không đại biểu bé sẽ như vậy với mỗi người, vừa nghe Thiệu Thanh nói muốn bế bé, bèn xoay người chỉa mông về phía người ta.
Khóe môi Cảnh Thời giật rồi giật: "Xin lỗi."
Thiệu Thanh cười, hào phóng nói: "Không sao."
Dường như lúc này Lộ Ý Trí mới để ý phía sau Cảnh Thời có người, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn gương mặt Thiệu Thanh, Thiệu Thanh cố gắng để mình duy trì bình tĩnh.
"Đô Đô ăn cơm chưa?"
"Đã ăn ở công ty, bé tự mình ăn."
Lúc này Cảnh Thời mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thu-toi-mang-thai-con-cua-lao-dai/3513097/chuong-32.html