Hôm sau khi thức dậy, Cảnh Thời nghĩ đến Lộ Ý Trí trong giấc mơ hôm qua, cảm thấy cực kỳ thoải mái.
Cậu duỗi người, sau đó nghiêng đầu nhìn sang Đô Đô.
Đô Đô đang phơi ra cái bụng nhỏ, cái tay nhỏ chân nhỏ đầy thịt đang vươn ra bốn phía, ngủ đến thơm ngọt.
Nhìn đến bộ dạng đáng yêu của bé con, bất cứ cảm xúc tiêu cực nào cũng sẽ biến mất trong nháy mắt.
Bé con vẫn luôn dễ ăn dễ ngủ như vậy, rất dễ nuôi, nếu không Cảnh Thời cũng sẽ không dám một mình mang theo bé.
Sau khi rửa mặt xong, cậu leo lên giường, bắt đầu gọi Đô Đô dậy.
“Cục cưng Đô Đô à, bé lười Đô Đô ơi?”
“Đô Đô à, dậy uống sữa nào”
Đô Đô lầm bầm hai tiếng, âm thanh non nớt mềm mại, Cảnh Thời vươn một ngón tay chọc chọc vào gương mặt nhỏ béo múp, xoa bóp bàn tay đầy thịt.
Khoảng 5 giây sau, Đô Đô cử động, đầu tiên vặn vặn cơ thể nhỏ bé, sau đó là duỗi duỗi eo, Cảnh Thời lại hôn bé một cái, bé con liền mở mắt.
“Cục cưng Đô Đô mau dậy đi, chúng ta phải đi làm rồi.”
Đô Đô vươn cánh tay nhỏ bé, muốn ba ba ôm một cái, Cảnh Thời ôm bé lên, hô lớn: “Đi thôi!”
Đô Đô cười ha hả, thân thể đầy thịt uốn éo trong lòng Cảnh Thời, cực kỳ vui vẻ.
Cha con hai người mỗi ngày đều ồn ào như vậy, trong căn phòng nhỏ tràn đầy tiếng cười của họ.
Chỉ là ——
Cảnh Thời ước lượng, bé mập chỉ ăn rồi ngủ, cân nặng cũng tăng lên, ôm vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thu-toi-mang-thai-con-cua-lao-dai/216811/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.