Thanh Đế băng hà vào mùa đông năm Kiến Hòa thứ hai mươi mốt.
Ở Đại Du, lễ tang của Hoàng đế còn quan trọng hơn hôn lễ và sinh thần, trước tiên chọn ngày lạnh tháng tốt để nhập liệm, lại làm đủ loại hành lễ, cúng bái và phúng viếng, tiếp tục mai táng long trọng, tóm lại là từ lúc băng hà tới chính thức đưa tang, việc vặt trong đó rất nhiều. Mà tiểu hoàng đế Vũ Văn Dận nâng đỡ lên mới chỉ có ba, bốn tuổi, cho dù có hiểu chuyện, trưởng thành sớm, cũng chỉ là đứa nhóc. Vì vậy, tuy Vũ Văn Dận thành công trốn được ngôi vị Hoàng đế, nhưng vẫn không tránh được lao lực. Nhất là mấy ngày tháng chạp, nghi thức đưa tang, đại điển lên ngôi, kể cả giỗ tổ cùng đều dồn vào một chỗ, khiến cho hắn vội tới gần như không thể trở về vương phủ được.
Nhưng Thẩm Đồng lại trải qua cuộc sống vô cùng nhàn hạ, quả thật là so với thần tiên còn thoải mái hơn. Thân là một cái chăn, ngủ vốn là một trong những cách tu luyện, cộng thêm bên ngoài tuyết rơi liên tục, ẩm ướt lạnh lẽo, khiến cho người ta chỉ muốn làm ổ trên giường, huống hồ nơi này là vương phủ, không phải hoàng cung, cậu muốn làm gì thì làm đó, hoàn toàn không cần phải cố kỵ gì. Vì vậy mỗi ngày Thẩm Đồng đều nằm ườn tới trưa còn không dậy nổi, khiến cho toàn bộ người trong ngoài vương phủ đều rón rén, thậm chí không dám thở mạnh, sợ làm ồn tới vị thiếu niên thần y ngay cả Vương gia của bọn họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thanh-yeu-tinh-to-no-toan-the-gioi/3493156/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.