Chốc lát sau, Thẩm Đồng mới muộn màng nhận ra được ý tứ thật sự của câu nói này từ ánh mắt Vũ Văn Dận, lập tức giơ tay đẩy Vũ Văn Dận ra: "Không biết xấu hổ!"
Tấn vương đại nhân mới nhậm chức quyết đoán tỏ vẻ cần mặt mũi để làm gì, muốn chăn nhỏ của hắn là đủ rồi. Vũ Văn Dận như con sư tử mạnh mẽ lười biếng tràn đần tính xâm lược híp híp mắt, lật tay kéo cánh tay đang đẩy hắn của Thẩm Đồng, cúi đầu chuẩn xác ngậm lấy cánh môi của cậu.
Thẩm Đồng bị ép đón nhận nụ hôn sâu này, từ đầu lưỡi tới hàm trên đều bị chiếm cứ, tính xâm lược rõ ràng trên người đối phương khiến cậu theo bản năng giãy dụa. Trong lúc lôi kéo, vạt áo trước bị mở ra hơn nửa, lộ ra lồng ngực trắng nõn.
Bên ngoài là ánh mặt trời xế chiều, nhiệt độ mặt trời đầu thu giống như giữa hè, mảng da thịt lộ ra lúc trước bị ánh nắng chiếu thẳng tới, lóa mắt làm Vũ Văn Dận mê mẩn, khiến cho hắn thoáng chốc muốn cởi sạch đống quần áo cản trở quanh da thịt, sau đó in những dấu hôn chi chít lên làn da trắng nõn.
Dục vọng của thanh niên vốn khó có thể khống chế, rất dễ dàng bị đốt lên, nhất là loại đói bụng rất lâu thì càng không chịu được chút trêu chọc nào. Vũ Văn Dận lại bắt đầu hôn lên, trong sảnh đường vắng lặng, chỉ nghe tiếng thở dốc ồ ồ của hắn, thậm chí còn lôi kéo cánh tay Thẩm Đồng cách lớp vải sờ lên thứ chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thanh-yeu-tinh-to-no-toan-the-gioi/3493155/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.