Vẻ mặt của Trương Hồng Dương trở nên nghiêm túc. Ở trong mắt ông, lợn rừng và côn trùng gây hại không khác gì nhau. Bởi vì khoai lang đỏ giúp chống đói nên bọn họ trồng nhiều nhất, nhưng bấy nhiêu đó cũng không đủ lợn rừng phá. Lần gần nhất ông thấy lợn rừng là vào năm ngoái, khoai lang đỏ chỉ chờ đào củ thì bị lợn rừng gặm hơn phân nửa. Điều này khiến cả đội rất tức giận, đó là tâm huyết của bọn họ đấy! Hiện tại lợn rừng lại chạy đến chân núi đi bộ, xác thật làm người giận dữ.
Trương Hồng Dương tìm mấy thanh niên trai tráng làm bẫy rập ở sát mỗi mép luống khoai lang đỏ.
Thợ săn có kinh nghiệm phong phú quan sát dấu chân lợn rừng lập tức kết luận rằng đàn lợn này không lớn, những con lợn rừng này còn quanh quẩn một chỗ, vậy không bằng chủ động đi bắt, còn có thể thêm thịt.
Sức của lợn rừng ngang ngửa trâu bò, vậy nên đi bắt chúng có hơi nguy hiểm. Trương Hồng Dương tập hợp lao động cường tráng lại, từng người mang theo công cụ sắc bén, lúc này mới lên núi một chuyến.
Tuy lợn rừng gặm cây sắn dại, nhưng hành động của chúng không cố định. Đoàn người quyết định tản ra, vừa chọn vài địa điểm ẩn nấp mai phục vừa đặt bẫy ở bên cạnh mấy cây cải củ non và sắn dại.
Bọn họ canh giữ hai ngày, cuối cùng cũng nhìn thấy tung tích của lợn rừng. Một con rơi vào trong bẫy rập, mọi người đồng tâm hiệp lực tóm được một con, con khác thừa dịp hỗn loạn mà tránh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thanh-nu-phu-nien-dai-van-toi-giau-len-nho-my-thuc/4601397/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.