Trong trí nhớ kiếp trước của cô ta, Cố Yên Nhiên thực sự rất mờ nhạt. Đúng là nhà Cố Yên Nhiên có chút tiền, nhưng hình như người trong nhà không quan tâm Cố Yên Nhiên cho lắm. Bằng chứng là, vào nửa năm sau khi cô ta gả cho Thẩm Đại Cường, khi về thăm nhà mẹ đẻ hay tin Cố Yên Nhiên lên núi hái nấm, không may trượt chân rơi xuống vách núi, chết bất đắc kỳ tử.
Đại đội trưởng gửi thư thông báo chuyện này cho gia đình Cố Yên Nhiên, nhưng người nhà họ Cố chỉ phái vài người đến, thu dọn di vật Cố Yên Nhiên để lại, cũng không tỏ ra đặc biệt bị thương.
Chính vì thế, Thẩm Đại Lệ cho rằng bối cảnh sau lưng Cố Yên Nhiên chỉ dùng để bài trí. Dù Cố Yên Nhiên có chết tức tưởi ở nơi khỉ ho cò gáy này, nhà họ Cố cũng chẳng thèm quan tâm.
Nhưng Thẩm Đại Lệ nào biết.
Không có cô ta nhúng tay, kiếp trước nguyên chủ Cố Yên Nhiên xuống nông thôn chưa đến nửa tháng đã chống đỡ không nổi, viết thư cầu cứu về nhà.
Cha mẹ Cố mủi lòng, dựng lên màn kịch nguyên chủ đi hái nấm, không may rơi xuống vách núi. Nhưng thực chất đã có người yểm hộ phía sau, âm thầm đưa nguyên chủ về thành phố.
Chỉ có mình Thẩm Đại Lệ, cả đời bị vây ở nơi thâm sơn cùng cốc, luôn “cứ tưởng rằng”, “cho là” mà thôi.
Cố Minh Chiếu đỡ Dương Hướng Đảng đi về phía ba người trong đội kiểm soát.
Trước khi rời bước, Dương Hướng Đảng phất tay, chỉ về phía Tô Tuyết.
Ngay lập tức, từ sau lưng ông có hai binh sĩ tiến lên, một trái một phải giam Tô Tuyết ở chính giữa.
Mặc dù hai binh sĩ chỉ đứng yên không động đậy, nhưng vẫn làm Tô Tuyết lâm vào khủng hoảng chưa từng có.
Ngầu! Siêu ngầu!
Hai mắt Cố Yên Nhiên sáng lên, chỉ hận không thể vỗ tay khen hay.
Có gia cảnh trâu bò, thì ra là cảm giác như vậy!
Lâm Hiểu Nhan bị tình thế chuyển biến nhanh chóng làm choáng váng, dưới chân hơi lảo đảo, miễn cưỡng dựa vào Lục Diên Lễ đứng vững.
Từ Cẩn nhăn mày, muốn tiến gần Cố Yên Nhiên hỏi chuyện, lại bị ánh mắt lạnh lẽo của Cố Minh Chiếu quét đến.
Đành bất đắc dĩ đứng yên tại chỗ.
Cố Minh Chiếu hừ lạnh trong lòng.
Đều là thứ đồ gì... dám có ý nghĩ câu dẫn em gái anh, anh đánh chết hắn!
Sau cùng, Tô Tuyết và người của đội kiểm soát bị đưa đi.
Giống như áp giải tội phạm vậy.
Không ai biết số phận của họ sẽ ra sao, Cổ Yên Nhiên đoán, ba người trong đội kiểm soát chắc chắn không giữ được chức vụ nữa, thậm chí mạng cũng khó giữ.
Còn Tô Tuyết ư?
Gia cảnh nhà cô ta chẳng khá giả gì, những thứ cô ta lấy ra, hoặc là của đám chị em tốt, hoặc là ăn cắp được.
Không người chống lưng cho, kết cục hẳn còn thảm hơn Nhị Nha một chút.
Còn Nhị Nha sao, hôm qua cô ta đã lên đường đi cải tạo lao động. Ban đầu, đại đội trưởng và thím Mân Huệ chạy đôn chạy đáo khắp nơi, nhờ cậy quan hệ giúp cô ta chỉ cần đi cải tạo nửa năm, nhưng Tô Tuyết bị bắt, liền khai ra Thẩm Đại Lệ và Nhị Nha. Nhị Nha trở thành đồng phạm, từ cải tạo nửa năm biến thành tám năm, cũng không biết đến lúc trở về, còn ai nhận ra cô ta không.
Vốn dĩ Thẩm Đại Lệ cũng phải đi cải tạo, nhưng cô ta nói, mình mang thai.
Mang thai đứa con của nhà họ Mạnh.
Vốn Mạnh gia cứ tưởng dựa vào cơ hội lần này sẽ thoát được Thẩm Đại Lệ, ai ngờ vung không đi, thậm chí còn phải lo toan tiền đút lót, giúp Thẩm Đại Lê giảm nhẹ án.
Phán quyết cuối cùng, Thẩm Đại Lệ sinh con xong sẽ đi cải tạo năm năm.
Cố Yên Nhiên tiếc nuối chậc lưỡi, nhẹ nhõm giải quyết ba cái dằm như vậy, có chút hụt hẫng.
Cô cứ tưởng phải có một trận kịch chiến xảy ra chứ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]