Chương trước
Chương sau
Giọng nói uy nghiêm, mang theo khí thế không thể khinh nhờn vang lên, vọng khắp căn phòng.

Đám người đang xem trò hay nhìn trái nhìn phải, rồi đột nhiên xô đẩy nhau, tách ra hai bên.

Tạo thành một con đường dẫn thẳng về phía đội kiểm soát.

Bước vào là một ông lão đứng tuổi, khí chất áp đảo, trên người mặc quân phục đại tá, bên ngực trái treo đầy huy chương danh dự. Chàng trai trẻ đi bên cạnh ông cũng rất nổi bật, sở hữu khí chất cấm dục, lạnh lùng... nhưng khi ánh mắt nhìn về phía cô, không hiểu sao nhu hòa đi rất nhiều.

“Anh..... anh trai, ông ngoại?”

Cố Yên Nhiên không thể tin vào mắt mình, phải dụi mắt mấy lần mới dám chắc chắn.

“Anh trai! Ông ngoại!”

“Ngoan.” Dương Hướng Đảng nhìn cô cháu gái đã lâu không gặp, thấy trên người cô là bộ quần áo đơn điệu, làn da xỉn màu, cả người thoạt nhìn gầy hơn trước rất nhiều, trong lòng sinh ra áy náy.

Cố Minh Chiếu tiến lên xoa đầu cô, xót xa hỏi: “Sao lại gầy thế này? Không phải đã nói thiếu tiền thì gửi thư cho anh à? Có ăn đủ chất không đấy?”

Cố Yên Nhiên cười hì hì, trêu ghẹo nói: “Anh trai, em xuống nông thôn là để lao động phát triển đất nước, không phải để hưởng phúc.

Các thôn dân đứng cách đó không xa: “..

Ha ha.



Bộ cô hưởng phúc còn ít hả?

Mặc dù chỉ là nói đùa, nhưng Cố Minh Chiếu lại tin thật.

Trong lòng anh hạ quyết tâm, nhất định phải mang Cố Yên Nhiên rời khỏi đây.

Mặc dù anh hiểu lao động phát triển tổ quốc là cần thiết, nhưng em gái anh từ nhỏ đã được kiều dưỡng, lớn lên yếu yếu ớt ớt, vốn chẳng cống hiến được bao nhiêu. Chẳng bằng tìm đường ra khác, đổi một cách cống hiến khác...

Nhưng đó không phải chuyện cần giải quyết ngay bây giờ.

Anh rời mắt khỏi Cố Yên Nhiên, nhìn lướt qua từng người trong phòng. Từ Lục Diên Lễ và Từ Cẩn, đến Lâm Hiểu Nhan, Tô Tuyết, Thẩm Đại Lệ... và ba người của đội kiểm soát.

Ánh mắt anh đột ngột dừng lại: “Đội kiểm soát?”

Cả ba người trong đội kiểm soát đồng thời run lên, hối hận không thôi.

Bọn họ biết mình đã đá trúng tấm sắt rồi!

Đáng chết Tô Tuyết!

Cô ta dám lừa gạt bọn họ, nói nhà Cổ Yên Nhiên có bối cảnh bình thường, không đáng chú ý!



Vậy cái người mặc trang phục đại tá, treo đầy huy chương trên người, cái người có thể bằng vào một câu nói, liền nhẹ nhõm đè chết bọn họ kia là ai!

Là người có bối cảnh bình thường hả?!

Và cả chàng trai trẻ đang đứng cạnh Cổ Yên Nhiên, ngữ khí thân mật, cả người tỏa ra khí chất không tầm thường kia nữa!

Mặc dù anh thoạt nhìn khá trẻ, nhưng giữa hai hàng lông mày mang theo sự tự tin, bình tĩnh khó giấu. Vừa nhìn là biết không phải hạng tầm thường.

Bọn họ không dám suy đoán địa vị, chức vụ của anh. Vì một Dương Hướng Đảng thôi, cũng đã đủ làm bọn họ nghẹt thở.

Nếu để Tô Tuyết nghe được tiếng lòng của họ, chắc chắn sẽ hô to oan uổng.

Ban đầu, cô ta cũng như bao người khác, cẩn thận dè chừng thân phận của Cố Yên Nhiên.

Thế nên cho dù trong lòng có oán hận, lại không dám đánh liều trả thù.

Là Thẩm Đại Lệ!

Chính miệng cô ta nói gia đình Cố Yên Nhiên có bối cảnh tầm thường, cha mẹ cùng lắm chỉ là người có chút chức vị mà thôi, không đáng lo ngại.

Vì biết Thẩm Đại Lệ và Cố Yên Nhiên từng có một khoảng thời gian ở chung, Tô Tuyết mới tin lời cô ta, tích cực lên kế hoạch trả thù.

Mà Thẩm Đại Lệ đứng sau lưng Tô Tuyết, cũng bối rối đến cực điểm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.