Chương trước
Chương sau
Luận về chuyện đánh nhau, Giang Khắc chưa bao giờ thiệt thòi.

Liếc nhìn công phu mèo cào của Vương Sinh một cách hờ hững, anh nâng tay, nhẹ nhõm đỡ lấy tay hắn ta, đồng thời cánh tay siết lại, giáng một đấm vào ngực hắn ta.

“A!” Vương Sinh hứng một quyền này, sắc mặt thoáng cái trắng bệch. Hắn không hiểu, một thằng nhãi con nhỏ hơn mình gần hai con giáp, vì cái gì sức lực lại lớn như vậy?

Nhưng chưa để hắn kịp phản ứng lại, một quyền nữa tiếp tục hướng hắn mà đi. Tiếng hét đau đớn không ngừng truyền ra, chấn kinh toàn bộ những người đang nhìn. Phải hồi lâu sau, Vương Minh Chấn và Tô Hương Lan mới chậm chạp có động tĩnh, nhưng cả hai e ngại bộ dáng hung thần ác sát của Giang Khắc, chỉ có thể hướng mục tiêu về phía Lâm Hiểu Nhan và Cố Yên Nhiên.

Cố Yên Nhiên có chuẩn bị từ trước, vừa thấy hai mẹ con Tô Hương Lan có động tác, lập tức lách mình tránh đi, kéo theo Lương Thục Ân và Lâm Hiểu Nhan trốn sau lưng Giang Khắc.

Giang Khắc ngừng tay, nhìn Vương Sinh mặt mũi bầm dập nằm trên mặt đất, cười lạnh: “Bản lĩnh không bằng người, thì bớt ra vẻ ta đây!”

“Mày!” Vương Sinh nhịn đau, hai mắt trừng trừng nhìn Giang Khắc, lại nhìn đứa con trai bị mình nuôi đến yếu đuối nhu nhược, thấy cha bị đánh mà không giúp được gì, càng tức giận hơn, nghiến răng nghiến lợi phát ra tiếng ken két.

Cố Yên Nhiên giúp ông ta nói ra tiếng lòng, hướng Vương Minh Chấn khinh thường nói: “Phế vật!”

Vương Minh Chấn bị mắng, chỉ có thể hung ác trừng mắt, nhưng không dám mở miệng mắng lại.

Có Giang Khắc ở đây, cho hắn thêm mười lá gan, hắn cũng không dám hé răng.

Cố Yên Nhiên quay sang Lâm Hiểu Nhan, thấy quần áo trên người cô vẫn tính sạch sẽ, không có vết thương ngoài da nào, âm thầm thở phào, trong mắt nhiều ra tia áy náy.



Đáng lẽ cô phải đi cùng Lâm Hiểu Nhan. Thời đại này, con gái ra đường một mình, chung quy vẫn không quá an toàn.

“Về thôi.” Cô nhẹ giọng nói, sau đó kéo tay Lâm Hiểu Nhan vẫn đang thất thần, có lẽ chưa hết sợ hãi rời đi.

May mǎn!

May mắn cô đến kịp thời, còn dẫn theo Giang Khắc.

Nếu không, dựa vào trận thế hôm nay của nhà họ Vương, người trong hẻm Khổng Tước dường như cũng đứng về phía bọn họ, không biết Lâm Hiểu Nhan còn bị dày vò đến mức nào.

Lâm Hiểu Nhan sực tỉnh, cười yếu ớt đáp lại. Sau đó quay sang Lương Thục Ân, do dự nói: “Thím Thục Ân, chồng thím chưa về, hay là...”

Lương Thục Ân lắc đầu, ánh mắt đầy mệt mỏi: “Các cháu về đi, trong thời gian ngắn tạm thời đừng đến đây?” Trầm ngâm một hồi, lại nói: “Bọn họ không dám làm gì thím, thím còn có nhà mẹ đẻ.”

Bấy giờ, Cố Yên Nhiên và Lâm Hiểu Nhan mới thở phào, dưới sự hộ tống của Giang Khắc, nhanh chân rời đi.

Trước khi đi, Giang Khắc nhìn thoáng qua đám người Vương Sinh, hơi híp mắt, không biết là đang nghĩ cái gì.

Chiều tối hôm đó, cảnh sát đến nhà họ Vương, bắt Vương Sinh và vợ con hắn ta đi. Ban đầu, khi ép cung, đám người trong hẻm Khổng Tước giấu giấu giếm giếm, ngoài Lương Thục Ân ra, không ai dám nói sự thật, dù sao Vương Sinh cũng là nhân viên chuyển hàng trong hợp tác xã mua bán, có tiếng nói khá lớn trong hẻm Khổng Tước. Nhất là hắn còn thường xuyên thông báo cho người trong hẻm, hợp tác xã mua bán sẽ bán những mặt hàng gì, để người trong hẻm nhanh chân đến trước, chiếm được đồ tốt.

Nhưng cảnh sát chỉ cần nghiêm mặt, nói rằng ai cố ý giấu giếm sẽ bị coi là đồng phạm, bị mang ra đấu tố. Người trong hẻm Khổng Tước sắc mặt trắng bệch, không dám ôm tâm lý bao che nữa, nhao nhao nói ra sự thật.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.