Chương trước
Chương sau
Thì ra, lúc Lâm Hiểu Nhan đến đặt hàng, Vương Mộc đi chữa bệnh chưa về, trong nhà chỉ còn lại Lương Thục Ân. Ba tháng nay, không có Vương Mộc ở nhà, đám người họ Vương ngày càng được nước lấn tới, không coi ai ra gì. Hôm thì đến lấy cái thau, hôm thì đến lấy bó củi, thậm chí cái áo bông Lương Thục Ân mua từ năm ngoái, cũng bị Tô Hương Lan ngấm ngầm lấy đi mất.

Cả mùa đông, Lương Thục Ân trôi qua vô cùng gian nan, mắt thấy mùa đông qua đi, lại có khách tới đặt hàng, bà cực kỳ vui vẻ.

Ai ngờ vui vẻ chưa lâu, Tô Hương Lan lại mang theo chồng con sang vơ vét. Thấy bọn họ không thèm xin phép ai đã dám lục tung đồ trong nhà, Lâm Hiểu Nhan không nhìn nổi, từ trong nhà chạy ra, giúp Lương Thục Ân đối phó đám người kia.

Vương Minh Chấn núp sau lưng cha mẹ, thấy Lâm Hiểu Nhan xinh đẹp, còn là thanh niên tri thức nữ từ thành phố xuống, tư tâm chộn rộn, chỉ thẳng tay vào mặt Lâm Hiểu Nhan nói muốn lấy cô làm vợ.

Tô Hương Lan và Vương Sinh ngạc nhiên, sau khi phản ứng lại, họ quan sát thật kĩ Lâm Hiểu Nhan, tựa như đang đánh giá một món hàng.

Đánh giá xong, họ hài lòng đồng ý, còn hất cằm vênh váo hỏi Lâm Hiểu Nhan muốn bao nhiêu sính lễ.

Thực ra Tô Hương Lan và Vương Sinh cũng không hào phóng như vậy, chẳng qua họ nghĩ, cha mẹ Lâm Hiểu Nhan không có ở đây, tiền sính lễ đương nhiên là Lâm Hiểu Nhan cầm. Mà Lâm Hiểu Nhan gả vào nhà họ Vương, tương đương với người nhà họ Vương, tiền sính lễ trong tay cô, chẳng phải là tiền của nhà họ Vương hay sao?

Lâm Hiểu Nhan càng hoang mang hơn, cô ấy chỉ đến đây đặt đồ, tự nhiên bị ép gả là thế nào? Lại nhìn bản mặt vênh váo, tự cho mình là đúng của vợ chồng Tô Hương Lan, khiến cô ấy nhớ đến một nhà Hồ Thúy Loan, tâm sinh chán ghét, thậm chí sự chán ghét đó cũng không giấu giếm, mà thể hiện rõ ra mặt.

Tô Hương Lan thấy Lâm Hiểu Nhan lạnh nhạt từ chối, lại cảm thấy Lâm Hiểu Nhan không biết điều. Trong mắt bà ta, con trai do bà ta sinh ra, Vương Minh Chấn là người ưu tú nhất trên đời này. Thử hỏi, ở cái thời đại chưa phát triển, rất nhiều người chỉ học hết tiểu học là nghỉ học, con trai bà ta tốt nghiệp cấp hai, có bao nhiêu ưu tú?

Nhưng câu tiếp theo của Lâm Hiểu Nhan, trực tiếp đánh tan sự tự tin của bà



ta.

Cô ấy nói, cha mẹ cô ấy đều là công nhân, có công ăn việc làm trên thành phố, lúc nghỉ hưu còn có lương hưu, bản thân cô ấy là học sinh tốt nghiệp cấp ba, Vương Minh Chấn chỗ nào xứng với cô ấy?

Tô Hương Lan và Vương Sinh cứng miệng, nhưng khi biết gia thế của Lâm Hiểu Nhan, quyết tâm khiến cô trở thành con dâu nhà họ Vương càng lớn mạnh hơn.

Bọn họ nghĩ, nếu mai sau Minh Chấn nhà họ thi lên cấp ba, có bằng tốt nghiệp cấp ba rồi, lại dựa vào sự hỗ trợ của cha mẹ vợ, lên thành phố làm việc không phải là chuyện ván đã đóng thuyền sao?

Nên mới có chuyện tiếp theo, Lâm Hiểu Nhan bị chặn ở cửa nhà thợ mộc Vương, bị người nhà họ Vương dây dưa, tiến không được lùi không xong. Nếu Cố Yên Nhiên và Giang Khắc đến chậm chút nữa, không ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra...

Cảnh sát nghe xong, trầm mặc áp giải nhà ba người Vương Sinh đi.

Đáng lẽ, mẹ của Vương Sinh, bà nội Vương cũng không thể trốn qua kiếp nạn này, nhưng bà ta già rồi, cảnh sát sợ nháo ra mạng người, cũng đành thôi.

Bà nội Vương đứng trong gian phòng khách lẻ loi, trơ mắt nhìn cảnh sát áp

giải con trai, con dâu và cháu trai đi, quải trượng trong tay gõ mạnh xuống nền đất, giọng nói ồm ồm: “Ai! Là ai báo cảnh sát?”

Đương nhiên không ai trả lời bà ta, cũng không ai ngu mà thừa nhận.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.