“Cô tưởng mình là thanh niên tri thức thì cao giá lắm chắc? Nói cho cô biết, Minh Chấn nhà tôi nhìn trúng cô, là phước phận ba đời của nhà cô, ra vẻ thanh cao cái gì, cho cô sáu mươi khối tiền sính lễ, đừng có mà không biết đủ!”
“Bác gái này, tôi đã nói mình không hứng thú với việc cưới gả, càng không hứng thú với con trai bác, tránh ra đi, đừng cản đường tôi!”
“Mày! Đúng là con nhỏ không biết trời cao đất dày!”
“Vương Sinh, Tô Hương Lan, các người thôi đi! Giữa thanh thiên bạch nhật, các người lại ngang nhiên ép cướp ép gả, chuyện của các người mà để cảnh sát biết, có tin hay không tiền đồ của Vương Minh Chấn sẽ bị phá hủy?”
“Lương Thục n, mày là loại vô ơn bội nghĩa! Loại ăn cây táo rào cây sung! Mày là con dâu nhà họ Vương, chết cũng là quỷ nhà họ Vương, vậy mà đi nói giúp người ngoài, cũng không nói giúp người trong nhà!”
“Người trong nhà như mấy người, có cho tôi cũng không thèm! Chẳng qua số tôi khổ, tôi chịu.”
“Chát!”
Một tiếng chát chói tai truyền đến, Cố Yên Nhiên trừng lớn hai mắt, chạy đến đẩy bà lão vừa tát Lương Thục n ra.
“Các người làm cái gì? Có tin tôi báo cảnh sát không?!”
Đám người đang hóng chuyện xung quanh thấy có người đến, đưa mắt đánh giá, nhỏ giọng xì xào bàn tán....
“Cô gái kia quen lắm... Hình như là khách hàng lớn lần trước của vợ chồng Vương Mộc.”
“Chậc chậc, thợ mộc Vương gần đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thanh-nguoi-qua-duong-yeu-menh/3698865/chuong-58.html