Chương trước
Chương sau


“Cô tưởng mình là thanh niên tri thức thì cao giá lắm chắc? Nói cho cô biết, Minh Chấn nhà tôi nhìn trúng cô, là phước phận ba đời của nhà cô, ra vẻ thanh cao cái gì, cho cô sáu mươi khối tiền sính lễ, đừng có mà không biết đủ!”

“Bác gái này, tôi đã nói mình không hứng thú với việc cưới gả, càng không hứng thú với con trai bác, tránh ra đi, đừng cản đường tôi!”

“Mày! Đúng là con nhỏ không biết trời cao đất dày!”

“Vương Sinh, Tô Hương Lan, các người thôi đi! Giữa thanh thiên bạch nhật, các người lại ngang nhiên ép cướp ép gả, chuyện của các người mà để cảnh sát biết, có tin hay không tiền đồ của Vương Minh Chấn sẽ bị phá hủy?”

“Lương Thục n, mày là loại vô ơn bội nghĩa! Loại ăn cây táo rào cây sung! Mày là con dâu nhà họ Vương, chết cũng là quỷ nhà họ Vương, vậy mà đi nói giúp người ngoài, cũng không nói giúp người trong nhà!”

“Người trong nhà như mấy người, có cho tôi cũng không thèm! Chẳng qua số tôi khổ, tôi chịu.”

“Chát!”

Một tiếng chát chói tai truyền đến, Cố Yên Nhiên trừng lớn hai mắt, chạy đến đẩy bà lão vừa tát Lương Thục n ra.

“Các người làm cái gì? Có tin tôi báo cảnh sát không?!”

Đám người đang hóng chuyện xung quanh thấy có người đến, đưa mắt đánh giá, nhỏ giọng xì xào bàn tán....

“Cô gái kia quen lắm... Hình như là khách hàng lớn lần trước của vợ chồng Vương Mộc.”



“Chậc chậc, thợ mộc Vương gần đây chiêu tài thật, nhìn khách hàng mới lẫn khách hàng cũ của ông ta xem, quần lượt áo là, vừa nhìn là biết gia thế không tầm thường”

“Vợ chồng Tô Hương Lan chắc cũng nhìn trúng điểm này, nên mới nhân lúc cô gái nhỏ kia một thân một mình, ép cưới đây.”

“Thằng nhóc Vương Minh Chấn ánh mắt không tệ đâu, nhìn cô gái kia xem, thân hình này, khuôn mặt này, hắc...

Càng nghe, sắc mặt Cổ Yên Nhiên càng đen. Chưa kể đến Tô Hương Lan thấy cô, hai mắt sáng lên, định lao vào cắn xé giải mối hận hôm nào.

May mắn có Giang Khắc ở đây, mắt thấy Tô Hương Lan sắp lao đến, Giang Khắc nắm lấy tay bà ta, cười gắn một tiếng, đẩy ra.

“Thức thời chút, cô ấy không phải người các người có thể động.”

Sau khi Cố Yên Nhiên rơi xuống sông, Thẩm Đại Thắng nhờ Giang Khắc tìm hiểu thân phận, đồng thời gửi thư thông báo chuyện này cho người nhà của cô. Lúc báo cáo được gửi đến, Giang Khắc không khỏi ngạc nhiên, cô thế mà là... em gái của đội trưởng đội cảnh sát Cố Minh Chiếu, cháu gái của sư đoàn trưởng Dương Hướng Đảng. Thân phận trâu bò như vậy, khiến Giang Khắc nghĩ mãi mà không ra tại sao Cổ Yên Nhiên lại đến nơi xa xôi, cách thành phố hơn ngàn cây số là thôn Du Thủy để làm thanh niên tri thức.

Dù cô có phải xuống nông thôn, thì với địa vị của cha mẹ cô, không cần bọn họ mở lời, nhân viên phụ trách đăng ký cũng sẽ sắp xếp cho Cố Yên Nhiên đến vùng nông thôn gần thành phố!

“Anh là ai? Đừng có xen vào chuyện của người khác!” Thấy chuyện tốt sắp thành lại bị phá đám, Vương Sinh - chồng Tô Hương Lan có sắc mặt không tốt lắm.

Giang Khắc tỉnh bơ đáp: “Các người ép cưới em gái của chúng tôi, còn hỏi chúng tôi là ai?”

Cố Yên Nhiên hùa theo: “Có soi gương chưa? Không ngại thì đái một bãi soi thử xem!”

Người nhà họ Vương bị sỉ nhục, tức giận nghiến răng. Nhất là Vương Sinh, tuy lớn lên giống Vương Mộc sáu phần, nhưng lại không học được dù chỉ một phần điềm tĩnh của Vương Mộc, vậy mà dám vung tay, hướng về phía Giang Khắc đánh tới!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.