“Ai mướn các cô đỡ? Cút đi!”
“Xì! Tưởng mình thông minh lắm chắc, về soi gương xem trên đầu có bao nhiêu cọng tóc đi”
“Đúng là mất mặt xấu hổ, người cút đi phải là cô đấy!”
Oanh oanh yến yến, cô một câu tôi một câu, Cố Yên Nhiên nhìn mà mở mang tầm mắt.
Ồ, mị lực này, chậc chậc.
Bên Từ Cẩn cũng không kém.
Lâm Hiểu Nhan và Cổ Yên Nhiên ở gần hắn, vô tình bị vạ lây.
“Thanh niên tri thức Từ!” Có thiếu nữ chạy đến, không để ý Lâm Hiểu Nhan đang ngồi bên cạnh, giẫm vào tay cô ấy.
“Đau!” Lâm Hiểu Nhan rụt tay, vô tình làm kinh động cần câu.
Mắt thấy sắp có cá cắn câu, cần câu lại động, cá bơi đi mất.
“Cá của tôi!”
Lâm Hiểu Nhan đau lòng rên rỉ, thiếu nữ vừa chạy đến lại làm như không thấy, một tiếng “A Cẩn”, hai tiếng “thanh niên tri thức Từ”, như muốn dùng keo dán dính lên người Từ Cẩn.
Cố Yên Nhiên phủi mông đứng dậy.
Đến bên cạnh thiếu nữ, dùng chân hung ác dẫm chân của cô ta.
“Đau!” Thiếu nữ kia rít lên.
Cố Yên Nhiên lại làm như không nhìn thấy, vờ cúi xuống nhặt mấy con ốc xinh đẹp.
Thiếu nữ tức giận chỉ vào bóng lưng Cố Yên Nhiên: “Điên à! Có biết cô vừa dẫm vào chân tôi không?”
Cố Yên Nhiên quay đầu, bình tĩnh đáp: “Có biết cô vừa dẫm vào tay bạn tôi không?”
“Bao giờ? Ai nhìn thấy?!” Thiếu nữ gắt.
“Vậy ai nhìn thấy tôi dẫm vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thanh-nguoi-qua-duong-yeu-menh/3682415/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.