May mắn lúc này Từ Cẩn kịp đuổi tới, dùng hết sức đẩy hai người lên bờ.
Lâm Hiểu Nhan bơi được không xa, lại phát hiện bản thân dần thiếu dưỡng khí, lồng ngực như bị tảng đá chặn lại, hô hấp khó khăn. Mắt thấy Từ Cẩn và Giang Khắc đã cứu được Cố Yên Nhiên, cô ấy không cậy mạnh nữa, ngoan ngoãn bơi về chỗ nước nông, tùy thời hỗ trợ.
“May mắn được cứu kịp thời, cơ thể không gặp vấn đề gì lớn, nhưng cần điều dưỡng một thời gian.”
Tại trạm xá, đại đội trưởng Thẩm Đại Thắng chăm chú lắng nghe chẩn đoán của bác sĩ, nghe xong, tảng đá trong lòng rơi xuống, nhẹ nhõm thở phào.
Bấy giờ, ông quay sang nhìn Giang Khắc và Từ Cẩn, trong mắt ánh lên vẻ cảm kích: “Tôi sẽ viết báo cáo gửi lên huyện, đồng thời xin đại đội cấp giấy khen cho hai người. Cảm ơn.”
Nếu không có hai thanh niên trẻ này, có lẽ thôn Du Thủy đã nháo ra mạng người. Một khi nháo ra mạng người, cái chức đại đội trưởng này của ông, hơn phân nửa là bị cưỡng ép tước đoạt đi.
Nghĩ đoạn, ông nhìn về phía góc phòng bệnh, nơi một thiếu nữ đang đứng.
Đó là người đẩy Cố Yên Nhiên xuống sông.
Thẩm Đại Thắng thu hồi nụ cười, trên mặt mang theo hơi lạnh: “Nhị Nha, cô còn gì muốn nói không?”
Cố ý đẩy Cố Yên Nhiên xuống sông trước mặt bao nhiêu người, Nhị Nha này, đã định sẵn không còn tương lai.
Đợi Cố Yên Nhiên tỉnh lại, cha mẹ Nhị Nha không những phải bồi thường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thanh-nguoi-qua-duong-yeu-menh/3683419/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.