"Cảm ơn chị Tiểu Cố, nhưng mà... cha mẹ bọn em không cho đâu." Xảo Nhi gãi gãi đầu, thẹn thùng từ chối, Lợi Tử thèm thuồng nhìn nồi canh thơm ngào ngạt, nhưng cuối cùng vẫn nghe theo chị gái: "Cảm ơn chị Tiểu Cố, bọn em ăn no rồi, không uống."
Cố Yên Nhiên đi hai, ba bước đến cửa, kéo chúng vào nhà: "Không cần ngại, chỉ là chút canh xương không đáng tiền mà thôi, uống mấy hớp cho nóng người."
"Đúng vậy. Xảo Nhi, Lợi Tử, các em không thể bỏ qua tay nghề của Tiểu Nhiên đâu!" Lâm Hiểu Nhan vội vàng phụ họa, yêu thích nhìn hai đứa trẻ. Đây mới là tiếu thiên thần trong lòng cô, con cô mai sau chắc chắn cũng sẽ ngoan ngoãn, hiểu chuyện thế này!
Xảo Nhi Lợi Tử từ chối thêm hai câu, thấy chủ nhà vẫn quyết tâm mời chúng nó uống, mới bẽn lẽn mò đến bàn ăn, cầm bát canh xương uống cạn.
Từ Cẩn, Lục Trạm, Lục Diên Lễ: ".."
Bọn họ là không khí đúng không?
"A! Các cậu còn đứng đó làm gì? Không sợ đông lạnh chết?" Lâm Hiểu Nhan kỳ quái nhìn ba người đứng ngoài
cifa.
"Vào đây..." Lục Diên Lễ yếu ớt trả lời.
Cả đám tề tụ bên bàn ăn uống canh, canh xương vừa ngọt vừa ngon, khiến đám người híp mắt đầy hưởng thụ. Ăn xong, Cố Yên Nhiên quét mắt nhìn ba người đàn ông đối diện, hơi nhíu mày hỏi: "Các cậu đến tìm chúng tôi chơi?"
Từ Cẩn nuốt xuống một miếng canh cuối cùng, ánh mắt mang theo tia lưu luyến: "Coi như thế đi... nhà chúng tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thanh-nguoi-qua-duong-yeu-menh/3653155/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.