"Đồng chí Thẩm, ai cũng biết mấy bộ váy tôi đưa không ít tiền, mà cô chỉ đưa tôi mấy cái bánh lương khô, bánh bột ngô rẻ tiền. Vậy số tiền còn lại, phiền cô mang trả cho tôi."
Cố Yên Nhiên nhoen miệng cười, rõ ràng cười nhưng ý cười không đạt đến đáy mắt. Đám người xung quanh hứng thú nhìn qua, chỉ kém viết trên mặt hai chữ "hóng chuyện."
"Thanh niên tri thức Cố, cô nói linh tinh gì đó? Cô chỉ đưa tôi một chiếc váy, số tiền bán chiếc váy đó, tôi mua hết đồ ăn cho cô rồi, còn đâu ra tiền thừa?"
Một chiếc váy?
Cố Yên Nhiên suýt chút nữa bật cười, ngày đó nguyên chủ xuống nông thôn, mang theo tổng cộng năm chiếc váy, ba bộ quần áo. Hơn một nửa số đó rơi vào tay Thẩm Đại Lệ, cô ta còn không biết xấu hổ đổi trắng thay đen?
Nhung ma...
"Vậy thì đồng chí Thầm, bộ váy cô đang mặc trên người là từ trên trời rơi xuống à?"
Được Cố Yên Nhiên nhắc nhở, ánh mắt mọi người đồ dồn lên chiếc váy Thẩm Đại Lệ đang mặc, đó là một chiếc váy xòe dài tay, không rõ làm từ chất liệu gì, nhưng giá cả chắc chắn không rẻ.
"Cố Yên Nhiên, cô có ý gì? Chiếc váy này tôi mua từ hợp tác xã!" Thẩm Đại Lệ tái mặt đi, cố gắng bao biện.
"Hợp tác xã... phì!" Cố Yên Nhiên đột nhiên phì cười, ánh mắt trêu tức: "Cô nói dối cũng phải biết suy nghĩ chứ?
Chiếc váy này tôi từng mặc qua, người có trí nhớ tốt đều có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thanh-nguoi-qua-duong-yeu-menh/3653154/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.