Chương trước
Chương sau
Lục Diên Lễ không cam lòng, hắn muốn ngồi gần Lâm Hiểu Nhan!

Nhưng nhìn trái nhìn phải, ngồi bên cạnh Lâm Hiểu Nhan chỉ có Cố Yên Nhiên, Cố Yên Nhiên mà đổi chỗ, Lâm Hiểu Nhan thân là bạn tốt chắc chắn không đồng ý.

Thế là, Lục Diên Lễ làm ra chuyện mặt dày nhất hắn từng làm trong đời. Hắn xách ghế lên, trước ánh mắt nghi ngờ của anh em tốt, cun cút đến bên cạnh Lâm Hiểu Nhan, đặt ghế ngồi xuống.

Thứ tự ghế theo đó mà thay đổi.

Lục Trạm: ".."

Từ Cẩn: "..."

Anh em tốt này có thể không nhận không?

Cố Yên Nhiên dùng ánh mắt trêu tức nhìn hai người bị anh em bỏ rơi, chỉ kém ngửa đầu lên trời cười to hai tiếng.

Cùng lúc đó, Lâm Hiểu Nhan đang chỉnh lại ghế ngồi bỗng cảm giác có một ánh mắt nhìn chằm chằm về phía mình. Ngước mắt quét một vòng, ánh mắt Lâm Hiểu Nhan chạm phải ánh mắt của Thẩm Đại Lệ. Cả hai đồng thời sững sờ, dường như không nghĩ tới sẽ va chạm bằng cách này.

Cố Yên Nhiên cũng chú ý đến, nhíu mày nhìn về phía Thấm Đại Lệ. Cô vẫn chưa quên chuyện cô ta hãm hại nguyên chủ đâu, không ngờ cô ta im lặng chưa được mấy tháng, đã bắt đầu ngo ngoe muốn động.

"Thanh niên tri thức Lâm, thanh niên tri thức Cố, nhà nước cổ vũ thanh niên tri thức các cô xuống nông thôn đóng góp, tích cực lao động, chứ không cổ vũ các cô ăn sung mặc sướng. Các cô mặc thế này, không sợ bị báo lên ủy ban, bị trách phạt sao?"

Thẩm Đại Lệ quái gở hỏi một câu, còn cố ý nâng cao giọng, thu hút sự chú ý của những người xung quanh.



Lâm Hiểu Nhan không hề yếu thế đáp lại: "Thẩm Đại Lệ, người có thể ăn bậy nhưng không thể nói bậy. Đúng là nhà nước cổ vũ chúng tôi tích cực lao động, đóng góp cho đất nước, và chúng tôi đã làm thế. Nhưng quy định nào của nhà nước cấm chúng tôi ăn mặc đẹp?"

Cố Yên Nhiên thì trực tiếp hơn: "Đồng chí Thẩm, mặc dù nhà cô nghèo, nhưng không đến nỗi dùng phân trâu đánh răng chứ? Mở mồm ra là thối như vậy, ôi mẹ ơi..."

Nói xong, Cố Yên Nhiên vờ như ngửi thấy mùi gì kinh khủng lắm, che mũi nhăn mày, ánh mắt khinh bỉ không hề giấu giềm.

"Mày!" Thẩm Đại Lệ rít lên, chỉ thẳng tay vào mặt Cố Yên Nhiên: "Năm xưa khi mày vừa xuống nông thôn, nếu không có tao giúp đỡ, chỉ sợ đã chết đói từ lâu rồi. Bây giờ lại quay ra cắn tao, mày đúng là sói mắt trắng, con nhỏ vô ơn bội nghĩa!"

"Cô giúp tôi? Ô, vậy mấy bộ váy đắt tiền tôi mang theo, mỗi bộ có giá hơn chục khối bị cô cầm đâu rồi? Chắc cô mang chúng đến hợp tác xã đổi được không ít tiền nhỉ?"

Thẩm Đại Lệ á khẩu, chuyện Cố Yên Nhiên đưa cô ta toàn bộ quần áo, để cô ta cầm đi đổi đồ ăn không phải chuyện bí mật gì. Nhưng lúc đó, người dân trong thôn cứ tưởng quần áo của Cố Yên Nhiên là quần áo vải thô, không đáng tiền. Giờ thân phận đại tiểu thư của Cố Yên Nhiên lộ ra ánh sáng, quần áo cô mang theo đương nhiên không phải loại bình thường.

Nếu đúng như Cố Yên Nhiên nói, mỗi bộ có giá mấy chục khối, vậy Thẩm Đại Lệ cầm toàn bộ đi đổi, tiền vào túi bao nhiêu?

Người dân trong thôn sâu kín liếc nhìn nhau, nhỏ giọng bàn tán.

"Giờ thanh niên tri thức Cố nhắc lại tôi mới nhớ... một bộ có giá hơn chục khối đấy!"

"Chậc chậc, Thẩm Đại Lệ đúng là biết làm ăn."

"Được lợi mà còn tỏ ra cao thượng đứng ở đây chất vấn thanh niên tri thức Cố, bộ cô ta không biết xấu hổ sao?"

Mặt Thẩm Đại Lệ hết trắng lại xanh, hết xanh lại trắng. Cô ta không ngờ, con ngốc Cố Yên Nhiên ngày nào chịu sự thao túng của cô ta, giờ miệng lưỡi sắc bén đến mức khiến cô ta sợ hãi...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.