"Quan sát cô ấy lâu rồi, nhưng anh vẫn không nhịn được muốn đến gần cô ấy, bụng dạ khó lường." Ánh mắt của Tiểu Ngư hơi tối lại, liếc nhìn Nguyễn Nặc với ánh mắt đầy ẩn ý.
Lục Tu vội vàng thu hồi lại ánh mắt, ngón tay duỗi ra cầm lấy lọ thuốc cảm trên bàn, mở nắp và nhìn vào bên trong.
"Thế nào?" Tiểu Ngư đến bên cạnh anh ta với dáng vẻ nghi ngờ, kiễng chân lên nhìn.
Lục Tu nở nụ cười nhìn Tiểu Ngư, đặt lại lọ thuốc lên bàn: "Cô nghĩ Tiểu Nặc đã giấu thuốc mà cô đưa cho ấy ở đâu."
Đối phương lập tức hiểu ý của anh ta, lùi lại nhìn Nguyễn Nặc đang ghé mặt lên bàn giả vờ ngủ.
Nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ, Nguyễn Nặc cảm thấy mình không cần phải giả vờ nữa, chậm rãi ngồi thẳng dậy, đặt thuốc cảm trong tay xuống mặt bàn: "Sao anh biết vậy?"
Hôm đó gặp nhau trong bệnh viện, Từ Kha đã nhắc nhở cô không nên đến gần Lục Tu. Cô nghe lời, hôm nay gặp lại khiến cô cảnh giác mà nhớ lại những lần gặp trước, sao lại có chuyện trùng hợp như vậy. Vậy nên cô chỉ giả vờ uống mấy viên thuốc này.
Bây giờ nghe cuộc nói chuyện của bọn họ, quan sát cô, tại sao cần phải quan sát cô.
Vẻ mặt của cô ngưng trọng, liếc mắt nhìn Lục Tu không chút kiêng kỵ nào, nắm chặt lấy tay cầm của ghế ngồi, cả người bước vào trạng thái phòng bị.
Lục Tu liếc nhìn mấy viên thuốc cảm, thiếu một viên.
"Cô nẩn tránh theo bản năng." Lục Tu thấy trán cô đổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thanh-mieu-ta-ban-manh-toan-the-gioi/1660610/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.