Nguyễn Nặc hít sâu mấy hơi, kiềm chế sự khó chịu, dũng cảm đi tới trước gương lấy khăn tắm che cái gương lại, lúc này cô mới bắt đầu rửa mặt.
Bây giờ nhớ lại, tối hôm qua trong lúc mơ màng thì hình như là cô đã nhìn thấy anh tự mình dọn dẹp hiện trường.
Sau này cũng không dám mò đến chỗ Duy Du luyện tập pha chế rượu nữa.
Tò mò hại chết mèo mà.
Đến bây giờ, cô còn có thể nhìn thấy những vết đỏ trên vai chứ đừng nói đến những vết hằn trên cổ ở nơi chịu tác động mạnh nhất.
Nguyễn Nặc thay quần áo mặc ở nhà vào, bao bọc bản thân thật là kín kẽ. Sau khi đảm bảo cổ đã được khăn quàng cổ che kín rồi thì mới đi ra khỏi phòng tắm.
Khi cô trở lại phòng ngủ thì Từ Kha vẫn còn nằm trên giường. Nguyễn Nặc liếc qua nhìn đồng hồ trên tủ đầu giường, đã gần đến giữa trưa rồi, tại sao anh vẫn chưa đi làm?
A, cô vẫn còn chưa biết phải đối mặt với anh như thế nào mà.
Nguyễn Nặc quay lưng lại, bụm mặt quay vào tường giống như là một đứa trẻ con bị phạt, lúc này mới lên tiếng nói: “Sao anh vẫn chưa trở về đến công ty, cũng trễ vậy rồi.”
Vừa nói ra thì Từ Kha đã phát hiện giọng mũi của cô đã nặng hơn hôm qua, lần này hẳn là thật sự bị cảm rồi.
Xem ra tối hôm qua đã chơi đùa quá mức rồi.
Anh vén chăn lên, ngồi dậy, đôi chân thon dài thẳng tắp bước xuống giường, đi mấy bước đã đến bên cạnh Nguyễn Nặc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thanh-mieu-ta-ban-manh-toan-the-gioi/1660609/chuong-67.html