Chương trước
Chương sau
Từ Kha nhàn nhạt nhìn cô một cái: “Chị nghĩ quá nhiều rồi đó.”
Căn cứ vào tính cách của anh, biết Từ Kha sẽ không nói dối một vài chuyện này, Từ Duy Du cũng không nóng lòng, đi thẳng tới, ngồi đối diện với anh: “Chị vẫn đang nghĩ tại sao em không tiếp tục làm kim ốc tàng kiều nữa.”
“Cô ấy không thích nơi đó.” Từ Kha rũ mắt xuống, làm cho Từ Duy Du không thể thấy rõ vẻ mặt của anh.
Tâm tư của cô rất đơn giản. Mèo ngốc cho rằng mình đã che giấu rất tốt nhưng anh liếc mắt một cái đã nhìn thấu vui buồn của cô.
Cho nên anh biết rõ, từ ngày đầu tiên khi cô nhìn thấy tòa biệt thự kia thì trong mắt đã tràn ngập mâu thuẫn. Trong mấy ngày ở đó nụ cười của cô cũng càng ít đi.
“Hóa ra là như vậy.” Xem ra Từ Kha đã dần dần bước ra khỏi bóng tối rồi, ít nhất thì sẽ không mang những thứ yêu thích khăng khăng giữ lại bên cạnh.
Thay đổi này là chuyện tốt.
“Thật là khó để moi được thông tin từ trong miệng của em đó.” Từ Duy Du để cùi chỏ lên mặt bàn, tay chống cằm lên, trên mặt tràn đầy thất vọng.
Từ Kha ngừng lại công việc trong tay: “Trước kia chị cũng sẽ không quan tâm những thứ này, gần đây Bạch An Hằng đã có thể ra vào nhà chính tự do rồi hả?”
Đáy mắt Từ Duy Du có chút kinh ngạc nhưng không biểu hiện ra ngoài mặt: “Khụ, con nít không cần để ý nhiều như vậy đâu.”
Sau khi nói xong câu này thì chị ấy bình tĩnh đi ra khỏi thư phòng.
Từ Kha im lặng, chăm chú nhìn chị ấy rời đi.
Từ những biểu hiện khi thân thiết gần đây của anh và Nguyễn Nặc, cô vẫn mang theo chút sợ hãi, khi anh muốn tiến thêm một bước thì đều bị động tác nho nhỏ có ý muốn lùi bước của cô cắt đứt.
Rõ ràng là có thể không để ý đến những động tác chống cự gần như không có kia của cô, nhưng anh lại không cho phép bản thân mạnh mẽ cưỡng ép cô.
...
Gần đây vì vừa kết thúc công việc, quá mệt mỏi nên Nguyễn Nặc xem phim chưa được bao lâu thì đã ngủ mất, trên người đắp một tấm chăn mỏng, cả người co lại trên ghế sô pha.
Dì Trần đi tới, thấy vậy cũng không trực tiếp đánh thức cô, mà lại đi lên lầu hai báo cho cậu chủ.
Rất nhanh Từ Kha đã đi ra từ trong thư phòng và bế cô về phòng.
Khi vừa mới chạm vào người Từ Kha thì Nguyễn Nặc đã tự giác mà ôm lấy cổ anh, động tác này dường như vô cùng tự nhiên.
Dì Trần ở bên cạnh nhìn thấy mà mắt cũng sắp rơi ra ngoài luôn rồi, không ngờ cậu chủ lại dịu dàng như vậy, cô Nguyễn thật là hạnh phúc.
Từ lần đầu tiên dì Trần nhìn thấy Nguyễn Nặc thì đã có ấn tượng vô cùng tốt với cô, là một con nhân yêu vô hại, khiến cho bà không hề cảm thấy sợ hãi một chút nào. Cũng chẳng trách khi đó cậu chủ đã giữ cô lại.
Sau đó khi xác nhận không phải là yêu quái thì dì Trần cũng đã tận mắt nhìn thấy cậu chủ và cô Nguyễn từ từ đến bên nhau.
Loại chuyện như vậy thì đa số người trẻ sẽ miêu tả là đứng đúng cp.
Nguyễn Nặc được anh bế lên lầu mà không biết gì, cẩn thận đặt lên giường, cô cảm giác được bàn tay đang vòng qua eo mình kia chuẩn bị rút ra, vì vậy mà cái ôm ấm áp trong ngực ban nãy cũng không còn nữa.
Trong lòng lại dâng lên một loại cảm giác trống rỗng, mất mát khó hiểu.
Cô không tự chủ được mà nhăn mày lại, trong lòng rất khó chịu, rất nhanh đã tỉnh lại.
Từ Kha đang định quay về tiếp tục xử lý công việc thì bỗng nhiên cảm thấy vạt áo bị người khác kéo lại, anh cúi đầu xuống thì nhìn thấy một bàn tay nhỏ bé, trắng nõn đang nắm lấy vạt áo sơ mi của anh.
Nhìn theo cánh tay thon dài kia đi lên thì nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy vẻ tủi thân của cô, mỗi lần lúc nửa tỉnh nửa mê thì cô lại chỉ thích làm nũng, mềm mại đến nỗi phải khiến anh chỉ hận không thể ôm cô vào trong ngực mà nắn bóp.
Nhưng anh lại sợ cô sẽ đau.
Từ Kha ngồi lại lên mép giường, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, sau đó bàn tay còn lại đưa lên vuốt lại mái tóc đang có chút hỗn loạn: “Mệt hả?”
“Có một chút.” Khi nói chuyện giọng nói của cô mang theo chút âm mũi, nghe có hơi ngốc nghếch, nhưng lại mang theo mấy phần dễ thương.
“Bị cảm rồi sao?” Từ Kha nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô một cái, cảm nhận được nhiệt độ trên mặt cô vẫn trong trạng thái bình thường thì mới yên tâm, đầu ngón tay chạm đến làn da trắng nõn à mỏng manh kia khiến anh không muốn buông tay, bàn tay vẫn để trên mặt cô.
Cảm giác được khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đang bắt đầu ấm lên khi tay mình chạm vào thì mới hài lòng rút tay lại.
“Không bị cảm, chỉ là có hơi mệt thôi.” Nguyễn Nặc cảm nhận được bàn tay đang áp lên mặt rời đi, đáy lòng lại mất mát một hồi.
Chắc hẳn là do thói quen của mèo Xiêm La nên đã khiến cho cô trở nên vô cùng thích Từ Kha chạm vào mình.
Cô vừa mâu thuẫn vừa gối đầu lên đùi Từ Kha, mở hai mắt ra nhìn trần nhà.
Mỗi lần tập tính của mèo trỗi dậy là lại khiến cô vô cùng lúng túng.
Cơ thể Từ Kha cứng đờ, ngay sau đó rất nhanh đã nâng vai cô để ngồi dậy: “Đi tắm trước rồi hãy quay về ngủ tiếp.”
Nguyễn Nặc gật đầu một cái, đây là lần hiếm thấy mà anh đẩy cô ra, mặc dù không biết nguyên nhân nhưng trong lòng cũng không chịu được, toàn thân kêu gào không muốn buông ra, nhưng cô vẫn cưỡng ép khống chế bản thân nằm xuống giường, buồn rầu đi lấy áo ngủ rồi đi vào phòng tắm.
Sau khi cô đóng cửa phòng tắm lại thì Từ Kha mới chậm rãi đứng lên lấy áo ngủ rồi đi vào một phòng tắm khác, nhưng anh lại dùng nước lạnh như băng.
Trong tích tắc ban nãy đã khơi dậy hứng thú trong anh, nhưng anh không cho phép mình động vào cô khi cô còn kháng cự.
Cho nên đã duy trì khoảng cách.
Sau khi Nguyễn Nặc tắm xong thì tinh thần đã tốt lên rất nhiều, đi vào phòng mình ôm một con gấu bông rồi mới xuống lầu.
Nghe được âm thanh trong phòng bếp, tò mò đi tới thì thấy Từ Duy Du đang đứng cạnh quầy pha chế, lắc lư chất lỏng màu lam nhạt trong tay.
Nghe thấy tiếng bước chân nên Từ Duy Du quay đầu lại nhìn về phía Nguyễn Nặc, đưa tay chỉ vào vị trí đối diện mình: “Em tới đây ngồi đi.”
“Duy Du, chị học pha chế rượu từ lúc nào vậy?” Khi cô rời khỏi phòng bếp thì bên trong vẫn chưa có những dụng cụ pha chế này, bây giờ lại có một khu vực chuyên dùng để pha chế rượu.
“Gần đây, chắc là khoảng hai tuần trước, chỉ là nhất thời nổi hừng thôi.” Từ Duy Du rót cocktail đã pha chế vào ly đế cao, sau đó đẩy tới trước mặt Nguyễn Nặc: “Có muốn thử không?”
Nguyễn Nặc lắc lắc đầu: “Tửu lượng em không tốt, không uống thì tốt hơn, kẻo lát nữa lại say khướt ra.”
Lần đầu tiên Từ Duy Du biết đến Nguyễn Nặc chính là nghe Sở Từ thích tám chuyện đã kể cho có lần Từ Kha đưa một cô gái ngoan ngoãn đi đến hội sở chơi, sau đó thì rời đi trước khi kết thúc.
“Vậy thì có uống nước trái cây không?” Từ Duy Du lại kéo ly cocktail đến trước mặt mình, lấy nước chanh mới pha xong đổ ra. Nhìn thấy cái ly đơn điệu, chị lại nhìn sang cái hộp đựng lá bạc hà dùng để trang trí, ánh mắt dần trở nên sâu xa, khóe miệng nhếch lên, cầm cái kẹp gắp mấy cái búp non rồi đặt lên trên ly nước trái cây, sau đó đưa cho Nguyễn Nặc.
Nguyễn Nặc nhìn ly nước chanh có màu sắc mê người kia, không từ chối nữa. Cô cầm lên, cúi đầu xuống khẽ nhấp một ngụm. Khi uống nước chanh, ngoại trừ mùi chanh nồng nàn nơi chóp mũi thì còn có thêm cả sự tươi mát của lá bạc hà nữa.
“Uống rất ngon.” Cô cười ngọt ngào một tiếng, tiếp tục uống.
Từ Duy Du bình tĩnh uống ly cocktail mình pha, từ đầu đến cuối ánh mắt vẫn luôn đặt trên người Nguyễn Nặc.
Chỉ có thể giúp tới đây thôi, phần còn lại thì phải trông chờ vào Từ Kha rồi.
Sau khi uống hết cả ly nước chanh, Nguyễn Nặc nằm bò lên quầy pha chế, trong tay còn cầm cọng bạc hà kia.
“Duy Du, cái này thật là dễ ngửi.”
Mặc dù Từ Duy Du không phải là người nuôi mèo, nhưng cũng biết mèo cực kỳ thích lá bạc hà, ngửi được mùi thơm của lá bạc hà thì sẽ có một loại cảm giác vô cùng thoải mái, dựa theo suy đoán của chị ấy thì Nguyễn Nặc hẳn là cũng sẽ nảy sinh phản ứng với cây bạc hà, không ngờ lại thật sự bị chị ấy đoán đúng.
“Cô ấy uống say sao?” Không biết Từ Kha đã đi tới phòng bếp từ lúc nào, nhìn thấy Nguyễn Nặc đang gục xuống bàn thì đôi mày kiếm hơi cau lại.
“Không phải, chỉ là nó mê mệt mùi của lá bạc hà thôi.” Từ Duy Du cố gắng lấy lá bạc hà trong tay Nguyễn Nặc ra, để qua một bên không cho cô tiếp tục ngửi nữa.
Nguyễn Nặc mím môi một cái, cách xa khỏi lá bạc hà thì đầu óc cô hình như đã tỉnh táo hơn đôi chút, ngồi thẳng người lên nhìn về phía Từ Kha đang đứng cách đó không xa, chống cằm lên trên đầu gấu bông nhỏ: “Hừ, em ôm gấu con, không ôm anh.”
Từ Kha có chút không biết làm sao, anh biết mèo Xiêm mình nuôi thích lá bạc hà, nhưng lại không ngờ được nó cũng có tác dụng với Nguyễn Nặc, bây giờ cô uống ly nước chanh kia thì cũng chẳng khác uống rượu là bao.
Đôi chân dài sải bước tiến nhanh về phía cô, Từ Kha bế cô và cả con gấu bông lên theo kiểu công chúa, khóe mắt anh cũng liếc nhìn thấy Từ Duy Du đang nhịn cười.
Chậc, gài bẫy mèo của anh thì phải trả giá.
Nguyễn Nặc ôm thật chặt lấy gấu con, rất sợ Từ Kha sẽ trực tiếp mang nó đi. Nhưng khi cô được đặt lên giường thì chuyện lo lắng đó cũng không xảy ra.
Nhìn vẻ mặt lãnh đạm của Từ Kha, Nguyễn Nặc nằm trên giường lăn mấy vòng, cũng không biết tại sao mà sau khi uống ly nước chanh kia thì đột nhiên lại có rất nhiều ý nghĩ với Từ Kha.
Trong đầu thậm chí còn xuất hiện tưởng tượng rất đáng xấu hổ mà cô không thể nào giải thích được.
A, một chú mèo con đàng hoàng không thể suy nghĩ những thứ như vậy được.
Nguyễn Nặc cũng không để ý đến ánh nhìn chăm chú của Từ Kha mà giấu kín mình vào trong chăn.
Không nhìn thấy Từ Kha thì cũng sẽ không xuất hiện nhiều ý nghĩ kỳ quái như vậy nữa.
Tử Kha sợ cô khó chịu vì vậy mà nhanh chóng vén chăn lên rồi ôm lấy cô vào trong ngực.
“Sao vậy, không thoải mái thì nói với tôi.” Nhìn khuôn mặt đỏ ửng và vành tai màu hồng phấn thì anh cũng đã có thể đoán được chuyện gì xảy ra rồi.
Hóa ra là tác dụng của lá bạc hà trên người cô không giống như những con mèo bình thường.
“Ưm...” Cô không có cách nào mở miệng cả, trong đầu những ý nghĩ đang trào ra không ngừng, nhưng lại chẳng thể nói được một chữ nào cả.
Từ Kha không bắt cô phải nói ra khỏi miệng, đưa tay nâng cằm cô lên rồi cúi đầu hôn cô.
Trong miệng anh tràn ngập mùi chanh.
Hương vị ngọt ngào ngon miệng.
Sau khi hôn xong một hồi thì Từ Kha dần dần buông cô ra, vì vậy mà bàn tay đang vòng qua eo cô cũng từ từ thả lỏng.
Nguyễn Nặc rũ mắt, bây giờ cô có thể cảm nhận được rõ ràng sự khác thường của Từ Kha.
Cũng biết tại sao vừa rồi anh phải đẩy cô ra trước.
“Một lần, chỉ một lần thôi.” Hai tay Nguyễn Nặc run run bám lấy cổ anh, chủ động hôn anh.
...
Ngày hôm sau, Nguyễn Nặc ngủ đến gần trưa rồi mới từ từ thức dậy, hai mắt vừa mở ra thì đã nhìn thấy khuôn mặt tràn ngập ý cười của Từ Kha.
“Đồ xấu xa, không phải đã nói là chỉ một lần thôi sao.” Nguyễn Nặc không dám nhớ lại chuyện xảy ra tối hôm qua, cố gắng hết sức xua tan nó ra khỏi đầu mình. Thế nhưng một vài hình ảnh vụn vặt lại cứ như thước phim lướt qua trước mắt cô.
“Tôi... Nghe nhầm.”
“Hả? Vậy anh nghe thành cái gì?” Nguyễn Nặc nhìn anh với vẻ nghi ngờ.
“Một lần lại một lần.” Mặt Từ Kha không đổi sắc.
“...” Nguyễn Nặc tức giận đẩy anh ra, vội vàng xuống giường, lảo đảo mấy bước rồi mới đứng vững được, chuẩn bị đi rửa mặt.
Khi cô đi tới trước cái gương trong phòng tắm thì lại sửng sốt, không dám tiến lên phía trước nữa.
A, bây giờ cô cũng không có cách nào nhìn thằng vào cái gương này nữa rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.