Nhìn những người khách rời đi, Nguyễn Nặc đi đến cạnh Từ Kha, dựa nửa người lên người anh, khuôn mặt cọ vào cánh tay anh: "Em cứ tưởng anh về công ty rồi."
"Mèo lười." Từ Kha bế ngang cô lên đi đến nhà ăn, trên bàn đầy những điểm tâm cô thích ăn.
Nhẹ nhàng thả cô xuống ghế rồi anh mới ngồi sang bên cạnh.
Nguyễn Nặc chu mỏ một cái, ngang bướng nói: "Em không lười."
Rồi hơi vén áo của mình lên: "Anh nhìn đi, em chuẩn bị đi rèn luyện rồi."
Nghe được hai chữ rèn luyện, hình ảnh đầu tiên Từ Kha nghĩ đến là lúc cô còn là một con mèo, bị mình đe dọa bắt đi dạo. Lúc đó cô còn làm nũng lăn qua lăn lại cầu anh ôm đi một đoạn.
"Bánh bao chăm chỉ vậy?" Từ Kha rót một tách cà phê, rót thêm chút sữa rồi thêm vài viên đường vào trong rồi mới đặt vào trước mặt cô.
Tròng mắt đen nhánh nhìn chăm chú vào người bên cạnh, không bỏ qua bất kỳ một động tác nhỏ nào của cô.
"Nhìn em làm cái gì." Nguyễn Nặc muộn màng nhận ra mà ngẩng đầu nhìn về phía anh. Đôi mắt chạm vào ý cười trong đáy mắt anh, ý xấu dần hiện lên, cô cầm cái nĩa bạc xiên mấy miếng bắp cải tím trong món salad trước mặt, hứng lấy rồi đưa tới trước mặt anh, mặt mày vui vẻ: "Nếu thích ăn như vậy thì em cho anh thỏa mãn này."
Cô vẫn nhớ Từ Kha không thích ăn salad.
Nhưng nằm ngoài dự liệu của cô, mắt Từ Kha còn không thèm nháy đã nuốt miếng cải tím vào, còn cẩn thận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thanh-mieu-ta-ban-manh-toan-the-gioi/1660611/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.