Hắn ngẩng đầu, nước đọng trên tóc rơi xuống sống mũi, hai bàn tay buông thõng bên hông nắm chặt thành nắm đấm
"Lê, Thầm!"
Khi hai người đi vào phòng tắm, Thời Tễ nhảy về phía Lê Thầm, đẩy cậu vào bồn tắm sạch sẽ. Hắn cầm vòi hoa sen không chút do dự xả nước lên đầu Lê Thầm.
Một tiếng nước "ào" dội lên thân thể cường tráng, Lê Thầm cũng nhanh chóng tóm lấy Thời Tễ, chẳng bao lâu sau, cả hai đều trở nên ướt đẫm lộn xộn.
Hắn dùng cả hai tay dội nước lên đầu đối phương, không biết qua bao lâu, cuối cùng hắn cũng chịu thua, cũng ném bản thân vào bồn tắm, bất chấp rơi vào vòng tay của Lê Thầm.
Hai cơ thể ấm áp ẩm ướt áp vào nhau, hơi thở dồn dập phá vỡ sự im lặng trong không gian nhỏ bé, tiếng tim thình thịch của bản thân xuyên qua tai đối phương. Thời Tễ nhìn giọt nước từng chút một trượt xuống cổ Lê Thầm, sau đó hắn nghiêng người về phía trước, lè đầu lưỡi cuốn đi những giọt nước đó vào trong miệng.
Đầu lưỡi mềm mại như lướt qua làn da mỏng manh của Lê Thầm, hắn cảm nhận được thiếu niên ôm mình đang thở gấp.
"Đừng cử động." Thời Tễ thấp giọng nói, hắn đưa tay lấy lọ dầu gội bên cạnh, ấn vào lòng bàn tay hai cái.
"Cún con hôi hám không thể chạm vào anh đâu."
Vừa nói, hắn vừa bôi chất lỏng nhờn trong tay lên tóc Lê Thầm. Hôm nay em ấy vừa rơi xuống nước, nhưng mái tóc vẫn mềm mại như ngày nào, thật kỳ lạ, hắn chưa từng thấy tóc em ấy mọc nhanh như thế này chỉ trong vòng hai tháng?
"Rõ ràng là anh chạm vào em trước." Lê Thầm ủ rũ nói, giọng điệu có chút oan ức.
Thời Tễ nhếch môi không nói gì, chỉ dùng ngón tay dính bọt chạm vào cổ Lê Thầm, đầu ngón tay tròn trịa như vô tình lại tựa cố ý mà vòng quanh tuyến thể của đối phương.
Hắn cụp mắt nhìn chằm chằm làn da sau cổ của Lê Thầm, tuyến thể ẩn dưới đó vẫn đang đập một cách yếu ớt, có vẻ cho dù đến thế giới này đi nữa thì giới tính của em ấy vẫn không thay đổi.
Thiếu niên trướt mặt không ngừng run rẩy, tuyến thể của Omega là một trong những vị trí quan trọng và nhạy cảm mong manh nhất.
Tiếng rên khe khẽ xoáy vào tai Thời Tễ, hắn quay đầu sang một bên, chớp đôi lông mi rồi rút tay ra, khơi gợi lên ham muốn của đối phương.
"Muốn chạm vào anh không?"
Thời Tễ cố ý hỏi như vậy.
Lê Thầm ngoan ngoãn gật đầu thừa nhận, trong đầu tràn ngập toàn những ý nghĩ dơ bẩn.
Suy cho cùng, trước mặt là Thời Tễ, khả năng tự chủ của cậu hoàn toàn bị vứt bỏ.
Thời Tễ đứng thẳng, hắn buông cậu ra, kéo khoảng cách giữa hai cơ thể đang dán chặt vào nhau ra. Lê Thầm cảm thấy hơi ấm còn sót lại trong cơ thể nhanh chóng tiêu tan thì vội vàng tiến lại gần, nhưng Thời Tễ lại lần nữa ôm cậu vào lòng.
Người đàn ông nhướng mày, tay kia nâng vòi hoa sen lên, bật công tắc, xả sạch bọt nước trên đầu Lê Thầm.
"Vậy thì tắm rửa sạch sẽ đi."
Hắn thì thầm, luồn những ngón tay mảnh khảnh vào tóc cậu.
Lê Thầm thở dốc, sau đó cởi hết quần áo đang ướt sũng, nắm lấy cổ tay Thời Tễ dội nước lên người mình.
Làn nước trượt xuống làn da trắng nõn, tay nắm lấy cổ tay Thời Tễ bắt đầu không thành thật, cậu xoa xoa làn da hắn khiến hắn ngượng ngùng muốn bỏ chạy. Vài dấu vết đỏ đậm và nông, màu sắc rực rỡ trên làn da trắng muốt không ngừng thu hút sự chú ý của Thời Tễ.
Nhiệt độ xung quanh dần tăng, hơi nước bốc lên khiến hai má Thời Tễ ửng hồng, ngón tay của Lê Thầm dần trở nên nóng bỏng.
Thiếu niên buông tay, đẩy Thời Tễ xuống nước. Cậu nắm vai hắn, cúi đầu nhìn hắn với ánh mắt trịnh trượng, mai tóc đen buông xõa xuống vai, cậu từ từ tiến lại gần Thời Tễ, đôi môi mỏng thốt ra nhẹ nhàng: "Bây giờ em rất sạch sẽ rồi."
"Em có thể hôn anh được không?"
Trong giọng điệu không có ý nào là xin hỏi mà giống như đang thông báo cho Thời Tễ, không cho Thời Tễ cơ hội phản ứng, cậu liền trực tiếp ấn môi mình lên môi Thời Tễ.
Hai đôi môi nóng bỏng chạm vào nhau, Lê Thầm nhìn thẳng vào mắt Thời Tễ, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của hắn từ từ sụp đổ, nhìn hắn chìm vào dục vọng.
Không biết là ai bắt đầu trước, cả hai đã phải chờ đợi quá lâu cho cái hôn này. Trong bồn tắm gợn lên những gợn sóng nhỏ, những tia nước tràn khỏi mép hồ rơi xuống nền vang lên "tí tách", cũng như đang che giấu đi âm thanh môi lưỡi đan xen của bọn họ.
Thời Tễ bị Lê Thầm đè ép suýt chút nữa ngã luôn trong bồn tắm, làn nước dịu dàng khẽ lướt qua má hắn, như thể hắn bị quẳng vào trong một chiếc nôi nhỏ, khẽ đung đưa rồi được nâng lên nhẹ nhàng. Bàn tay của Lê Thầm linh hoạt khắp cơ thể hắn, cảm giác được chạm vào khắp nơi thật dễ chịu.
Hắn không khỏi vòng tay qua cổ Lê Thầm, kiên quyết không buông đối phương ra. Đầu lưỡi hắn liều mạng móc lấy lưỡi của Lê Thầm, đẩy đưa cậu vào trong miệng mình.
Đây là người mà hắn ngày đêm mong nhớ.
Thời Tễ không thể nhớ nổi mình đã trải qua những ngày không có Lê Thầm như thế nào.
Giờ đây hắn đã chờ được Lê Thầm rồi.
Vậy thì từ nay về sau phải ở bên nhau mãi mãi.
Không tách rời.
Không thể nào tách rời nhau được nữa.
Lê Thầm mở mắt, đúng lúc nhìn thấy cảm xúc hỗn hoạn ẩn chứa trong đôi mắt của Thời Tễ, trong lòng cậu mềm nhũn. Trong giây phút đôi môi thả lỏng, hắn nói: "Anh nhớ em, nhớ em nhiều hơn anh nghĩ."
Giây tiếp theo, câu nói này lại chìm vào môi của hai người, cho đến khi nước trong bồn tắm lạnh dần, Thời Tễ mới thở hổn hển mà buông ra.
Hắn đưa tay che đi đôi môi đỏ mọng nhưng không cách nào che đi gò má đỏ bừng của mình. Lê Thầm dịu dàng nhìn hắn, khẽ đẩy những lọn tóc còn vươn trên trán hắn.
"Bảy năm chờ đợi thật xứng đáng."
Lê Thầm vô thức lẩm bẩm.
Có lẽ còn lâu hơn bảy năm, dù sao mọi khái niệm thời gian của cậu đều bắt nguồn từ 0373, năm thứ bảy hắn ở lại đó thì 0373 qua đời, thậm chí sau đó hắn còn ở lại đó rất lâu.
Lê Thầm không muốn tính đến mình đợi bao nhiêu lâu.
Cuối cùng, cậu cũng đợi được anh mình.
Nhưng khi Thời Tễ nghe được những lời cậu nói, hắn sửng sốt mất mấy giây, không thể tin được mà hỏi: "Em đợi anh bao nhiêu lâu?"
Lê Thầm chớp mắt: "Bảy năm."
Bảy năm ?!!!
Thời Tễ vẫn còn sốc sau khi nghe được câu trả lời này.
Sao hắn có thể quên được rằng thời gian ở thế giới kia rất khác với ở đây, nơi của hắn chỉ hai tháng trôi qua nhưng Lê Thầm đã phải chờ đợi tận bảy năm.
Lông mi Thời Tễ run lên, hốc mắt hắn đột nhiên nóng bừng, tim đau như bị bóp nghẹt, trước mắt lại bắt đầu nhòe đi, Thời Tễ ôm lấy Lê Thầm, run giọng nói: "Xin lỗi..."
"Sao anh lại xin lỗi?" Lê Thầm xoa đầu Thời Tễ, "Không phải lỗi của anh mà."
Thời Tễ lắc đầu: "Rõ ràng là em...em không cần phải làm như vậy."
Khi hắn nhìn thấy cái kết của câu chuyện, hắn biết Lê Thầm đã phải trả giá rất nhiều.
Mà dù cho Lê Thầm có thể hạ quyết tâm làm những chuyện như vậy, chung quy tất cả đều là tại hắn.
Sao Thời Tễ lại không cảm thấy có lỗi cho được.
Lê Thầm nghe tiếng kêu khe khẽ của người đàn ông, nhếch môi mỉm cười.
"Bời vì em yêu anh."
"Em nguyện trao tất cả mọi thứ cho anh."
---
тrυyện мìnн cнỉ đăng dυy nнấт ở waтpaтт của @ngcngυyn743, мấy вạn rãnн rỗι тнì gнé nнà мìnн cнơι nнa ( ꈍᴗꈍ) đừng đọc ở мấy cнỗ ĸнác, мìnн pùn lắм ó (。•́︿•̀。)
---
11.
Lê Thầm đương nhiên ở lại nhà của Thời Tễ.
Hai người đã sống với nhau rất lâu nên khi Lê Thầm ở nhà hắn, Thời Tễ không hề cảm thấy khó xử, ngược lại cảm thấy mọi thứ đều trở nên thân thuộc, như thể hai người chưa từng chia xa.
Chỉ có con mèo của Thời Tễ là tỏ ra không hài lòng vối Lê Thầm.
Thổ dân bản địa rất tức giận vào ngày đầu tiên khi nhìn thấy Lê Thầm, sau khi nhận ra trên cơ thể chủ nhân của mình còn có một mùi khác – mùi mà nó ghé bỏ, mèo con tính tình luôn tốt lần đầu tiên cảm nhận được nguy cơ.
Nhưng giây phút nó chuẩn bị cào Lê Thầm thì bị Thời Tễ ôm lấy vào lòng, nó trừng mắt nhìn Lê Thầm, uy hiếp mà "khè khè" mấy tiếng.
"Hình như chó và mèo trời sinh không hợp nhau thì phải?"
Thời Tễ vừa lẩm bẩm vừa vuốt lông mèo, sau đó bị ánh mắt đáng thương của Lê Thầm công kích, hắn phải đặt mèo con xuống mà chạy đi vuốt lông cho chó con.
Cảnh tượng này bị mèo con bắt gặp, nó đã bị chủ nhân của nó tước đoạt sự ưu ái, liền xem Lê Thầm là con người đáng ghét nhất trong đời mèo của mình.
Sự trả thù của nó không chỉ giới hạn ở việc trốn trong góc rồi bất ngờ lao ra cắn gót chân Lê Thầm lúc nửa đêm, mà nó còn lén lút đá ly nước của Lê Thầm, làm cho người cậu bị phủ đầy lông mèo.
Lê Thầm không dám ăn hiếp lại nó vì nó là em mèo cưng của anh cậu, cậu chỉ có thế nhìn con vật khoa trương chiến tích ngồi xổm trên bậu cửa sổ mà liếm chân, âm thầm siết chặt nắm đấm trong lòng.
Khi mèo con đã đi quá xa, nó nhảy lên đầu Lê Thầm, ấn cả khuôn mặt của hắn vào trong bát cơm, cuối cùng Thời Tễ cũng không nhịn được nữa mà hỏi: "Lê Thầm, em chọc giận gì nó à?"
Lê Thầm vỗ hạt cơm trên má, oan ức giơ bốn ngón tay lên thề thốt: "Em thề, em không có."
"Nhìn mèo của anh ghét em đến mức nào kìa..." Thời Tễ cố ý dừng lại, nhét một miếng thức ăn vào miệng, "Không biết rõ em thì anh còn tưởng em giành đồ ăn mèo với nó nữa đấy."
Lê Thầm thất vọng trợn mắt: "Sao em lại làm vậy cơ chứ!"
"Nhưng sáng nay anh còn thấy em thò chân vào chậu nước của nó." Thời Tễ bình tĩnh vạch tội Lê Thầm.
Thiếu niên không ngụy trang được nữa, mấp máy môi một lúc, dùng đũa chọc chọc bát, thấp giọng phản kháng: "...là nó gây sự trước."
Thời Tễ mỉm cười: "Lê Thầm, em thật ấu trĩ."
Lê Thầm không nói gì, khẽ nhăn mũi hai cái.
"Tuy nhiên, nếu cứ tiếp tục như vậy cũng không phải cách." Thời Tễ đặt đũa xuống, nghiêm túc nhìn Lê Thầm, "Nếu em không thay đổi quan điểm của nó về em, sớm muộn gì em cũng bị nó đá ra ngoài."
Ánh mắt Lê Thầm bỗng nhiên hốt hoảng.
So với việc bị một con mèo trả thù, việc phải rời xa anh ấy mới là điều đáng sợ nhất!
"Vậy em nên làm gì đây...?"
Thiếu niên cúi đầu cam chịu.
Thời Tễ không trả lời ngay, hắn do dự vài giây, sau đó nhếch môi thần bí nói với Lê Thầm: "Học cách chiều chuộng nó."
Lời này của hắn khiến cậu có chút khó hiểu.
Thời Tễ đứng dậy, từ trong ngăn kéo lấy ra một hộp thức ăn cho mèo, đi tới đưa cho Lê Thầm: "Em cho nó ăn cái này, sau đó thử sờ nó xem."
Lê Thầm khẽ cau mày nhìn hộp đồ ăn cho mèo trong tay Thời Tễ, sau đó chậm rãi đứng dậy.
Mèo con nhìn món ăn ưa thích của mình với cặp mắt sắc bén, theo bản năng muốn lại gần, nhưng giây tiếp theo nó lại thấy ánh mắt của Lê Thầm, bèn tiến lên rồi lại lùi lại một bước.
Nó cảnh giác nhìn tên con người đang từng chút một lại gần nó, mèo con bị buộc phải lùi vào góc. Khi nó chuẩn bị nhảy sang một bên thì bị Lê Thầm chặn lại, cái đuôi lông xù run lên, toàn thân nó trong tư thế tấn công.
Lê Thầm nuốt khan, nhìn thấy Thời Tễ đang cổ vũ phía sau, cậu nhắm mắt lại, ngồi xổm xuống, mở hộp thức ăn cho mèo khều ra ít thức ăn rồi đưa tay ra, nhưng không ngờ mèo con lại hoàn toàn sợ hãi, nó gầm lên một tiếng rồi cào mạnh vào cánh tay của Lê Thầm.
Bóng đen nhỏ nhanh chóng rời đi, chỉ để lại trên da của Lê Thầm hai vết móng vuốt đỏ thẫm.
Vết thương được rửa nước lạnh làm dịu đi phần nào cơn đau, Thời Tễ nhìn Lê Thầm, đang định xin lỗi, Lê Thầm đã lên tiếng trước: "Tại sao nó lại không thích em?"
"Chắc là...nó chưa quen em thôi." Vẻ mặt Lê Thầm quá tội nghiệp, Thời Tễ đành phải nghĩ cách an ủi cậu. "Đừng nóng vội, từ từ đi, nó sẽ tiếp nhận em thôi."
Lê Thầm cắn môi dưới, cậu không ngờ mình lại gặp trở ngại đầu tiên ngay khi chuẩn bị hòa nhập vào cuộc sống của Thời Tễ.
Theo gợi ý của Thời Tễ, công việc của Lê Thầm là hằng ngày cho mèo con ăn và uống nước, chơi với mèo con những khi rãnh rỗi, chải lông cho nó, làm mọi thức có thể.
Ngày qua ngày, mèo còn dần mất cảnh giác với Lê Thầm, cuối cùng, nó cũng chủ động ăn thức ăn trong tay Lê Thầm, còn cho cậu chạm vào đầu nó hai cái.
Chỉ là hai cái, không hơn.
Lê Thầm nhìn vết xước trên cánh tay mình, một giọt nước mắt theo khóe mắt chảy xuống.
Cậu giơ tay nâng đồ ăn cho mèo cao lên, cố tình không cho mèo con ăn. Khi mèo con nóng nảy kêu lên với cậu, cậu bèn đứng dậy lao tới chỗ Thời Tễ, khi nghe thấy tiếng "meo meo", cậu hôn cái chóc thật mạnh trên môi Thời Tễ.
Thời Tễ đang xem trò: "..."
Tiếng mèo kêu đột nhiên ngưng lại.
Lê Thầm đắc ý hừ lạnh: "Là mày giẫm lên đầu tao đúng không?"
"Vậy tao hôn chủ của mày trước mặt mày!"
Nói xong, mèo con nhanh chóng lao về phía cậu, Lê Thầm nhanh chóng nấp sau lưng Thời Tễ, khiến mèo con gào lên vì tức giận.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]