🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Editor: tè ré re

---

12.

Đối với Thời Tễ, vấn đề lớn nhất lúc này là Lê Thầm phải đi học như thế nào.

Lê Thầm đến từ thế giới khác, không hề có một chút thông tin gì, nói cách khác, ngoại trừ Thời Tễ và Bạch Mộc vô tình gặp, sự tồn tại của Lê Thầm giống như một người nhập cư bất hợp pháp.

Nhưng thành tích đi học trước đây của Lê Thầm rất tốt, Thời Tễ cảm thấy mình phải cho em ấy đi học, vì vậy hắn đặt nĩa trái cây trong tay xuống, ngẩng đầu lên nói: "Em nên tiếp tục đi học đúng không?"

Mái tóc dài của Lê Thầm chưa kịp cắt, được buộc gọn bằng một chiếc dây buộc tóc màu đen.

Khi nhìn thấy ánh mắt Thời Tễ, lúc này cậu đang cầm trên tay một quyển sách, tiếng lật giấy phá vỡ sự yên tĩnh trong căn phòng.

Lê Thầm suy nghĩ một chút rồi gật đầu.

Lúc Thời Tễ xảy ra chuyện cậu còn chưa thi đại học, nhưng tính đúng thời gian, kỳ thi tuyến sinh của cậu cũng đã trôi qua hơn mười năm rồi.

"Vậy em...còn muốn đi học không?" Thời Tễ thận trọng hỏi.

Lê Thầm mím môi, đôi mắt xanh trong mơ hồ lóe lên: "Anh muốn em đi không?"

Cậu luôn nghe lời Thời Tễ, chỉ cần Thời Tễ nói một câu, cậu sẽ không bao giờ làm trái, đằng nào thì anh ấy cũng chỉ muốn tốt cho cậu.

"Anh?" Thời Tễ chỉ vào chính mình, "Thật ra anh cảm thấy em vẫn nên đi học. Ở đây không có giới tính thứ hai, không có pheromone, mọi người đều bình đẳng, và..."

"Nếu anh thấy ổn thì em sẽ đi."

Thời Tễ nhìn cậu, lặng lẽ nuốt những câu còn lại vào bụng, chiếc nĩa trong tay chọc vào quả táo trên đĩa, để lại những lỗ màu vàng, hắn đang suy nghĩ làm thế nào để Lê Thầm có thể đi học.

Đăng ký hộ khẩu là một chuyện, chọn trường nào lại là chuyện khác, những vấn đề lung tung lộn xộn khiến đầu óc Thời Tễ rối bời, làm hắn mất ngủ tận mấy ngày.

Sau đó, Lê Thầm phát hiện cậu càng ngày càng ít gặp Thời Tễ. Anh ấy ngày nào cũng đi sớm về muộn, ngày nào cũng lo lắng cho cậu. Nhìn hai quầng thâm dưới mí mắt khiến Lê Thầm nhìn mà thấy đau lòng, nhưng cậu lại không thể ngăn cản, chỉ có thể ở nhà làm một đứa trẻ ngoan ngoãn và ân cần.

Cuối cùng, sự kiên trì cũng được đền đáp. Sau nhiều khó khăn phải giải quyết thì Thời Tễ cũng đã có thế tìm được một trường học tốt cho Lê Thầm. Vào đêm nhà trường thông báo chấp nhận cho Lê Thầm nhập học, Thời Tễ cầm điện thoại cười ngốc một hồi lâu.

Ánh sáng từ màn hình điện thoại làm hắn chói mắt, hốc mắt khô khốc một hồi lâu, toàn bộ trạng thái dường như hoàn toàn thay đổi.

Giây tiếp theo, điện thoại trong tay bị rút ra, Lê Thầm ấn nút tắt điện thoại, nhẹ nhàng ném sang một bên, cậu ôm Thời Tễ vào lòng, đặt đầu đối phương lên vai mình, thấp giọng nói: "Anh, bây giờ anh nghỉ ngơi được rồi."

"Lê Thầm, anh không ngủ được." Thời Tễ ngẩng đầu, dịu dàng xoa tai Lê Thầm, "Anh đã tìm ba ngôi trường tốt nhất ở đây, tuy đây không phải là ngôi trường lâu đời nhất nhưng lại có chất lượng giảng dạy tốt nhất. Nhưng lâu rồi em chưa tiếp xúc lại với nội dung trong sách giáo khoa, em đừng quá lo lắng...."

Giọng nói của hắn ngày nhỏ, cuối cùng bị Lê Thầm dùng môi chặn lại hoàn toàn. Thời Tễ mở to mắt, cảm nhận đôi môi đang bao phủ lấy môi mình, chậm rãi cõ xát, đầu lưỡi cậu dọc theo môi Thời Tễ, để lại vết nước mơ hồ.

"Em biết rồi mà anh." Một lúc sau, Lê Thầm vừa mút lấy môi dưới của Thời Tễ vừa mơ hồ trả lời, cậu hạ mi, một tay ôm má Thời Tễ, truyền luồng hơi ấm vào trong miệng đối phương.

Cậu nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, ánh mắt khao khát không chịu nổi, cậu vùi đầu vào cổ Thời Tễ, dùng sức cắn nhẹ một mảnh da nhỏ.

Bàn tay còn lại của Lê Thầm lướt qua che mắt Thời Tễ, buộc hắn phải nhắm mắt lại.

"Có vẻ đôi khi anh cũng khá điên cuồng." thiếu niên ghé vào tai Thời Tễ thì thầm: "Nhưng bây giờ anh cần phải nghỉ ngơi."

Thời Tễ luôn là một người biết tự lượng sức mình.

Ngay cả khi mất kiểm soát cảm xúc, hắn cũng sẽ không cho phép bản thân làm điều gì quá quyết liệt.

Nhưng chỉ khi nhắc đến Lê Thầm, hắn sẽ chẳng đặt bản thân lên hàng đầu nữa.

Lê Thầm nghe người trong ngực dần thở đều đặn, khi cậu nhấc tay ra nhìn, Thời Tễ đã ngủ say trong lòng với đôi môi đỏ mọng trông cực kỳ dể bắt nạt.

Vì thế, Lê Thầm không thèm kiềm chế, cúi đầu cắn môi chơi đùa người ta thật lâu, cho đến khi Thời Tễ cảm nhận được đau đớn, khẽ rên rỉ phản kháng mới dừng lại.

Thiếu niên chớp mắt, nhìn khuôn mặt ngủ say của Thời Tễ, cuối cùng đặt một nụ hôn lên mi mắt của đối phương với tình yêu thương bảo bọc, cậu cũng từ từ chìm vào giấc ngủ.

13.

Việc nhập học của Lê Thầm tương đối suông sẻ, cậu vốn thông minh, dù kém xa các bạn cùng lớp nhưng vẫn có thể bắt kịp bằng sự chăm chỉ. Mới đầu Thời Tễ vẫn lo lắng, nhưng sau khi có kết quả hàng tháng đầu tiên của cậu, cuối cùng hắn cũng có thể thả lỏng.

Đáng ngạc nhiên là vào ngày hôm đó, Thời Tễ nhận được một cuộc gọi hiếm hoi từ giáo viên chủ nhiệm của Lê Thầm, nói rằng cô muốn nói chuyện với hắn về điều gì đó, yêu cầu hắn đến trường học.

Sau khi cúp điện thoại, Thời Tễ mơ hồ cảm thấy bất an, đây là lần đầu tiên Lê Thầm bị mời phụ huynh từ khi trở lại trường học.

Không phải em ấy đột nhiên bị mất kiểm soát rồi đánh nhau với bạn cùng lớp đấy chứ ?!

Nghĩ đến đây, Thời Tễ không thể nào ngồi yên, hắn chạy đến trường học sớm hơn so với giờ hẹn với giáo viên, còn nghĩ luôn cảnh mình phải quỳ xuống như thế nào để xin lỗi thầy giáo.

Nghe thấy tiếng bước chân, Lê Thầm ngẩng đầu nhìn sang, sau khi bắt gặp ánh mắt của Thời Tễ thì kinh ngạc, sau đó cậu đứng bật dậy, ánh mắt sáng ngời nhìn về phía Thời Tễ: "Sao anh lại ở đây?"

Trái lại, vẻ mặt Thời Tễ có chút nghiêm trọng, nửa cơ thể của hắn vẫn còn vương nắng của hoàng hôn, hắn đi đến gần nắm cổ tay Lê Thầm.

"Giáo viên của em gọi anh đến."

Vừa nói, Thời Tễ vừa cau mày: "Có phải có ai bắt nạt em không?"

Tâm lý bênh vực người mình của Thời Tễ khiến Thời Tễ đương nhiên mà liệt Lê Thầm vào danh sách nạn nhân, mặc dù trước đó em trai hắn mới là người tống người ta vào bệnh viện.

Lê Thầm sửng sốt một lúc, lắc đầu: "Không có."

Trước khi vào trường, cậu đã hứa với Thời Tễ rằng dù có ai muốn gây sự với mình thì cũng phải bỏ qua mà chạy về mách với anh trai, tuy nhiên dạo gần đây Lê Thầm cảm thấy Thời Tễ có chút nhạy cảm, cậu không phải là bông hoa lớn lên trong lồng kính.

"Vậy thấy em gọi anh đến đây làm gì?" Thời Tễ nghiên đầu khó hiểu.

Đúng lúc này, cửa văn phòng mở ra, một người phụ nữ trung niên mặc vest nhìn thấy Thời Tễ, kinh ngạc mà nhướng mày: "Anh Thời đến sớm vậy?"

Sau đó, cô quay sang nhìn Lê Thầm: "Em Lê Thầm, hôm nay cô đã nói với em rồi, em hãy về suy nghĩ thật kỹ."

Lời nói khó hiểu của giáo viên khiến tim Thời Tễ lại lần nữa treo cao. Hắn nhìn Lê Thầm ngoan ngoãn gật đầu "dạ", sau đó quay lại nhìn Thời Tễ và nói: "Anh Thời, mời ngài theo tôi vào văn phòng."

Thời Tễ không khỏi toát mồ hôi, hắn buông cổ tay Lê Thầm sải chân đi lướt qua người cậu, thiếu niên nhanh chóng nắm lấy tay hắn, đôi mắt và ngón tay mềm mại của cậu khẽ siết lấy hắn rồi nhanh chóng buông ra, nếu không phải trên đầu ngón tay còn sót lại hơi ấm, Thời Tễ sẽ lầm tưởng hắn chỉ vừa mới tưởng tượng ra khung cảnh đó.

Cửa "cạch" một tiếng đóng lại, trong văn phòng không còn giáo viên nào khác ngoại trừ chủ nhiệm của Lê Thầm, cô đẩy ghế cho Thời Tễ, sau đó ngồi xuống nói: "Anh Thời, mời ngồi."

Thời Tễ nhanh chóng ngồi xuống, mím môi lo lắng như thể mình không phải là phụ huynh mà chỉ là một học sinh hư bị mắc lỗi.

Nhìn bộ dáng của hắn, chủ nhiệm không khỏi cười nhẹ: "Anh đừng quá lo lắng, ở trường Lê Thầm học tập rất tốt, thành tích luôn thuộc loại tốt nhất, sẵn sàng giúp đỡ các bạn cùng lớp những bài tập khó, hầu hết giáo viên chúng tôi đều rất quý em ấy."

Nghe giáo viên nói vậy Thời Tễ cuối cùng cũng an tâm, sau đó cô giáo đột ngột chuyển chủ đề: "Có điều..."

Hơi thở của Thời Tễ đột nhiên ngừng lại.

"Lê Thầm có thích đọc sách viễn tưởng không?" Chủ nhiệm cầm tách trà trong tay lên nhấp một ngụm, "Tôi tình cờ nghe được em ấy đang thảo luận với các học trò khác những thứ như Alpha, Omega, cấu trúc của thế giới, khá phức tạp."

"Mặc dù tôi không thể cản trở sở thích của bọn trẻ, nhưng bây giờ đang trong giai đoạn quan trọng, nếu không tập trung vào việc học thì mọi nổ lực đều sẽ trở nên lãng phí." Chủ nhiệm nghiêm túc nói: "Dựa vào thành tích của Lê Thầm, em ấy nhất định có thể thi đậu một trường đại học tốt, với tư cách là anh trai của em ấy, tôi mong anh có thể chú ý đến khía cạnh này."

Thời Tễ gật đầu đồng ý.

Vậy lý do mới hắn đến trường là vì...?

"Những thứ còn lại không vấn đề gì." Chủ nhiệm mỉm cười, lấy ra một bài kiểm tra đưa ra trước mặt Thời Tễ, "Đây là điểm thi gần nhất của em Lê Thầm, vẫn ở phong độ như trước, anh Thời không cần quá lo lắng."

Thời Tễ cầm bài kiểm tra bằng cả hai tay, vô thức cuối chào chủ nhiệm sau đó quay người mở cửa và bước ra ngoài.

Lê Thầm vẫn đang đứng ngoài đợi hắn với chiếc cặp học sinh trên lưng, ánh hoàng hôn dịu nhẹ bao phủ lấy thiếu niên. Cậu luôn thính với tiếng bước chân của Thời Tễ, nên ngay khi Thời Tễ bước ra ngoài, cậu lập tức quay đầu lại, đồng thời khi vừa nhìn thấy hắn, Lê Thầm không kìm được nụ cười nơi đáy mắt.

Cậu đi tới trước mặt Thời Tễ, lông mi run rẩy: "Cô An nói gì với anh vậy?"

"Cũng không có gì nhiều." Thời Tễ đưa bày kiểm tra trong tay cho Lê Thầm, "Cô ấy khen em với anh."

Lê Thầm không có phản ứng gì, cậu gật đầu, nhét bài thi vào cặp: "Vậy thôi ạ."

"Nhưng mà..." Thời Tễ và Lê Thầm bước xuống cầu thang, bước chân của họ vào xáo trộn sự yên tĩnh của buổi tối đầu hè. "Em có thảo luận về giới tính thứ hai với bạn cùng lớp à?"

Lê Thầm chớp mắt: "Không phải thảo luận, em nói với bọn họ là vì bọn họ tò mò hỏi em."

Cậu là Omega duy nhất trên thế giới này, không ai biết được bí mật này ngoại trừ Thời Tễ.

"Tò mò?"

"Vâng." Lê Thầm gật đầu, "Bọn họ nói về...tác giả của một số trang web...viết về vấn đề này. Em chỉ tình cờ đi ngang qua thôi, nghe bọn họ nói nên giúp họ sửa một số sai sót."

Sau đó, Lê Thầm dừng bước, cậu đứng lại nhìn về phía Thời Tễ đang thấp hơn mình mấy bậc thang: "Em có cần giấu nó đi không anh?"

Thời Tễ nhìn cậu, ánh nắng chiều tà là con ngươi của hắn có chút mờ đi, sau đó hắn nhướng mày, khẽ nói: "Không cần."

"Lê Thầm, em cứ là chính em đi."

---

тrυyện мìnн cнỉ đăng dυy nнấт ở waтpaтт của @ngcngυyn743, мấy вạn rãnн rỗι тнì gнé nнà мìnн cнơι nнa ( ꈍᴗꈍ) đừng đọc ở мấy cнỗ ĸнác, мìnн pùn lắм ó (。•́︿•̀。)

---

14.

Trên đường về, cậu tình cờ nhìn thấy vài máy gắp thú đặt ở tầng dưới trong một cửa hàng mới mở. Lê Thầm thấy rồi dừng lại, chỉ vào một trong số chúng mà đưa ra yêu cầu hiếm hoi với Thời Tễ.

"Anh ơi, điểm thi lần này của em khá tốt." Lê Thầm nắm lấy vạt áo Thời Tễ, không giấu nổi suy nghĩ: "---khen thưởng em."

Cậu chớp mắt, trông như cún con đang vẫy đuôi với chủ, kéo Thời Tễ đến một chiếc máy gắp thú.

Trong máy tràn ngập những chú chó con màu trắng với đôi tai hồng, Lê Thầm chỉ vào một con rồi nói với Thời Tễ: "Em muốn con này."

Thời Tễ không từ chối, hắn quay đi đổi xu. Cửa hàng mới mở có nhiều chương trình khuyến mãi, khu trò chơi toàn là nhóm lớn nhóm nhỏ trẻ con còn chưa cao đến đầu gối, Lê Thầm Thời Tễ hai người đàn ông bọn họ cao lớn chen chúc nơi này cực kỳ nổi bật.

Hai đồng xu được đưa vào, đèn trên bảng điều khiển lập tức lóe lên cùng với âm nhạc với tiết tấu nhanh, Thời Tễ cầm cần điều khiển và hạ móc chính xác đúng con thú bông mà Lê Thầm muốn.

Sau đó "bộp" một tiếng, Thời Tễ nhấn nút trước hai giây khi đồng hồ đếm ngược rồi trông đợi nhìn thú bông rơi xuống, nhưng đột nhiên chiếc móc nới lỏng ra, chó con lại bị ném đi xa hơn.

Đám trẻ con đứng bên cạnh thở dài tiếc nuối, Thời Tễ chậc lưởi rồi lại tiếp tục bỏ hai đồng tiền vào trò chơi.

Di chuyển, ấn, nắm và thả, Thời Tễ lại lần thứ hai thất bại.

Hắn nhìn những con thú bông đáng yêu trong máy gắp, lập tức hiểu được tại sao Lê Thầm lại gắp chúng những hai mươi lần.

Ham muốn chiến thắng của Thời Tễ được khơi dậy, hắn gắp mười lần liên tiếp nhưng vẫn thất bại, Lê Thầm đứng bên cạnh nhiều lần muốn ngăn hắn nhưng lại bị hắn đẩy ra, tay hắn cầm một lượng tiền xu lớn trong tay, trông có vẻ phải bắt được mới thôi.

Lê Thầm nhìn nét mặt nghiêm túc của Thời Tễ, trong lòng đột nhiên mềm nhũn, phảng phất tình cảm của cậu trao đi đã được nhận lại theo cấp số nhân, anh cậu yêu cậu hơn cậu tưởng tượng rất nhiều.

Không biết qua bao lâu, Thời Tễ cuối cùng cũng nhắm được vào con thú bông, không chút do dự mà nhấn nút. Lần này, chiếc móc đã thành công móc lên sợ dây trên đầu thú bông, dù cho móc câu có thả ra cũng không bị rơi xuống giữa chừng, hắn nhấn nút thả cún con xuống, cuối cùng cũng lấy được thú bông ra.

Cùng lúc đó, bên cạnh cũng có một tiếng kêu ở máy gắp thú bên cạnh: "Bắt được rồi, bắt được rồi!"

Thời Tễ và Lê Thầm quay sang nhìn, chỉ thấy một người đàn ông và một phụ nữ đang đứng cách đó không xa, nhìn họ giống như là anh em, thậm chí họ còn trông rất quen.

"Của em đây, quà sinh nhật nhé." Người đàn ông nhét thú bông lông xù vào ngực cô gái, cô bé ôm nó trìu mến xoa xoa hai cái rồi ôm lấy cánh tay đối phương: "Anh ơi! Em biết mà, anh là tốt nhất."

"Nhưng mà anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em." Cô gái chỉ chỉ vào chiếc mũi đen của thú nhồi bông, "Tại sao anh lại thay đổi đoạn kết của cuốn sách vậy?"

"Theo logic mà nói, nhân vật Thời Tễ chỉ là một nhân vật phụ không đáng kể, tại sao nhân vật chính lại phải hy sinh vì anh ta?"

Lời nói của cô gái truyền đến tai Lê Thầm và Thời Tễ, trong mắt họ ánh lên một tia kinh ngạc, đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía đôi nam nữ kia.

"Có rất nhiều lý do." Người đàn ông mỉm cười nói: "Anh đã nói với em rồi, người có tấm lòng nhân hậu như anh trai của em sẽ không giết ai cả."

Sau khi nghe thấy câu này, cô gái lè lưỡi với anh mình một cách quái dị.

Thời Tễ và Lê Thầm đứng đó, hai người đều ngầm hiểu mà không đuổi theo bọn họ.

Một lúc sau, Thời Tễ cảm giác được tay mình như có ai đó đang nắm chặt, nhiệt độ cơ thể không ngừng lan sang, khiến lòng bàn tay trở nên ướt đẫm.

Hai người tiếp tục im lặng mà đi về phía trước, ánh hoàng hôn cuối cùng còn sót lại trong ngày cuối cùng cũng bị màn đêm nuốt chửng, những ngọn đèn đường lần lượt sáng lên, kéo dài bóng đen đổ xuống mặt đất.

Ngón tay thon dài của bọn họ đan vào nhau, thu hẹp khoảng cách cuối cùng giữa hai người, Thời Tễ có thể cảm nhận rõ từng đường nét trên tay Lê Thầm, dù là những mạch máu nhô ra hay là làn da nóng bỏng.

Những chiếc xe ồn ào lao vun vút cũng không thể làm phiền họ, dòng người ngược xuôi củng không thể tách rời họ, dường như họ có thể nắm tay đi dạo thế này thật lâu, cho đến tận cùng của thế giới.

Lê Thầm lặng lẽ quay đầu nhìn Thời Tễ.

Cuối cùng cậu cũng có thể nhìn thấy tương lai của mình và Thời Tễ.

"Lê Thầm." Thời Tễ bỗng nhiên lên tiếng, kéo Lê Thầm lại từ những suy nghĩ xa xôi, "Ba mẹ anh hình như cũng biết em đang sống chung với anh đấy."

"Có điều lần trước anh nói em là em trai của một người bạn của anh." Hắn liểm khóe môi, từ từ ngước mắt lên, "Nhưng có lần anh đăng ảnh em đang ngủ lên moments, có lẽ ba mẹ anh đã nhìn thấy nó......"

"Họ, họ dự định sẽ đến vào cuối tuần này."

Giọng nói của Thời Tễ ngày càng nhỏ dần.

"Em...chuẩn bị đi..."

Vừa dứt lời, đường cong trên môi Lê Thầm chợt cứng đờ.

Giây tiếp theo, hai má cậu chợt tái nhợt.

Cho nên......

Cho nên là phải......

Phải gặp ba mẹ anh ấy sao ?!!!!!

Kết thúc phiên ngoại.

Toàn văn hoàn.

---

Editor: 

Huhu chào mọi người, mình quay lại rồi đây, bỏ ngõ bộ ngày lâu quá đến mức tý thì quên, nên mình xin lỗi mấy bạn rất nhiều vì đã làm cho mọi người đợi lây như vậy.

Những chương vừa up đây là mình edit vội, chưa kịp beta, có lỗi các bạn cứ chỉnh nhé, hôm nào mình rãnh ngồi beta mình sẽ chỉnh lại luôn một thể (để mấy web lậu nó up lên đã rồi mình chỉnh sau haha)

Do là mình có đọc lướt thấy cái kết, trông có vẻ nó hơi hướng OE nên mình nhịn không đăng (mặc dù chương cuối là đã được edit cách đây lâu lắm rồi),tính là khi nào edit xong 5 chương phiên ngoại thì đăng một thể cho mọi người đọc đỡ bức rứt, thế quái nào mà trì hoãn đến tận sang năm mới luôn :((( Không thể tin được mình làm 88 chương trong vòng 3 tháng và 6 chương còn lại trong vòng 6 tháng, một lần nữa xin lỗi mọi người rất nhiều vì đã làm mấy bạn chờ lâu như vậy :(((

Nhưng cuối cùng thì mình cũng đã hoàn thành bộ này, cảm ơn các bạn đã ủng hộ nhan, từng lượt thích, lượt comment hay lượt bình chọn đều là động lực to lớn cho mình trong quá trình hoàn thành bộ truyện này. Một lần nữa cảm ơn mọi người rất nhiềuuuu.

Cuối cùng thì Thời Tễ và Lê Thầm cũng có một happy ending với nhau, cuối cùng thì bọn mình cũng đi hết chặn đường này cùng nhau, cuối cùng thì cũng sang năm mớiii.

Nhân ngày 1/1/2025, ngày đầu tiên của năm, chúc mọi người nhiều sức khỏe, hạnh phúc bên gia đình và những người yêu thương, mọi nguyện vọng mọi cố gắng đều có kết quả tốt đẹp, như Lê Thầm và Thời Tễ của tụi mình vậy.

Chắc là hết bộ này thì mình cũng không edit thêm bộ nào nữa, guồng quay cuộc sống mới của mình hiện tại quá kinh khủng, hoàn thành bộ truyện này cũng là một cột mốc rất gì và này nọ với một đứa làm kỹ thuật không chuyên về văn phong như mình, nên có lẽ đây là chương truyện cuối cùng tụi mình gặp nhau rồi, mặc dù đôi lúc hơi khó khăn nhưng mình vẫn rất vui và hạnh phúc khi làm bộ truyện này, nhất là vì có các bạn ở bên làm cho mình không thể nào bỏ cuộc được.

Nói hơi lan man dài dòng, dù sao thì một lần nữa cảm ơn các bạn đã ủng hộ mình trong suốt chặn đường vừa qua, xin cảm ơn rất nhiềuuuu. *cúi đầu*
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.