Đối phương lao tới quá nhanh, hắn vô thức lùi lại một bước, lưng va vào tấm cửa sau lưng, xương va vào phần tay nắm cửa rất đau.
Đèn cảm biến trên đầu hắn bật sáng, hành lang sáng lên trong ánh sáng màu cam mờ ảo, sau đó, trong vòng tay của hắn xuất hiện một cái đầu lông xù.
"Anh ơi."
Thời Tễ trợn mắt, đầu óc trống rỗng.
Lê, Lê Thầm...?
Em ấy đến gặp mình sao?
Hắn cảm thấy vô cùng khó thở, đôi tay bên hông bắt đầu vô thức run rẩy, mí mắt hắn trở nên khô khốc, bản năng buộc hắn phải chớp mắt
Nhưng Thời Tễ không muốn.
Hắn sợ đây chỉ là mơ, nếu hắn chớp mắt, Lê Thầm lập tức sẽ biến mất khỏi hắn.
Sau đó, một giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt hắn, cái ôm của cậu thật ấm áp, lòng bàn tay sau lưng ôm chặt lấy Thời Tễ, đầu cậu vùi vào cỗ hắn, Thời Tễ chìm đắm trong mùi hương của cậu.
Lồng ngực hai người áp vào nhau, hai trái tim dưới lồng ngừng không ngừng đập mạnh, tiếng tim của đối phương vang bên tai từng nhịp, bị nhiệt độ cơ thể của cả hai làm tan chảy từng chút một.
Lê Thầm từ từ ngầng đầu lên, cậu mở mắt, hình ảnh Thời Tễ phản chiếu trong con ngươi xanh như đáy biển. cậu rõ ràng phấn kích hơn cả Thời Tễ, môi mỏng mở ra rồi đóng lại, chỉ có thể kìm nén cảm xúc hồi lâu mà thốt ra một câu: "Cuối cùng cũng tìm được anh rồi."
Nói xong, cậu đưa tay ôm má Thời Tễ, đầu ngón tay mềm mại chạm vào làn da có chút mát lạnh, vô tình chảm phải một chút vệt nước mắt còn sót lại.
Đây là lần đầu tiên Lê Thầm nhìn thấy Thời Tễ ở ngoài đời. Hắn trông có phần giống với ngoại hình ở thế giới kia, nhưng ở đây hắn để tóc ngắn và không đeo kính, đồng tử đen láy cũng không còn sâu như lúc trước, nhưng chúng chứa đừng cảm giác êm dịu.
Anh ấy là Thời Tễ.
Là Thời Tễ thật.
"Sao anh lại khóc?" Lê Thầm đè nén tâm tình hưng phấn, vuốt ve đầu ngón tay hỏi, sau đó cau mày tiền lại gần Thời Tễ: "Có người bắt nạt anh à?"
Thời Tễ không nói chuyện, khóe môi khẽ run, đủ loại cảm xúc đang trào dâng trong lòng, hắn sợ mình không khống chế được bản thân, bộc phát hết những cảm xúc trong một lần.
Hắn cụp mắt, nhìn chằm chằm đôi môi đang chuyển động của Lê Thầm. Tất cả những cảm giác buồn bã, hoài niệm, bất đắc dĩ lúc này đều hóa thành một ý nghĩ.
Muốn hôn Lê Thầm.
Ý nghĩ này vừa nảy ra, Thời Tễ chợt giật mình, chớp mắt nhanh chóng lấy lại tinh thần, lắp bắp trả lời: "Không, không ai bắt nạt anh cả."
Mới chỉ có hai tháng kể từ lần cuối nhìn thấy Lê Thầm mà hắn đã trở nên bất mãn và ham muốn như vậy sao?
Yết hầu hắn lăn lên lăn xuống, nhưng hàn mi dài vẫn không thể che đi đôi má đang ửng hồng nhàn nhạt, may mắn là ánh sáng xung quanh không tốt nên Lê Thầm không chú ý đến phản ứng này của hắn.
Ánh ánh Lê Thầm dần dịu đi, cậu dụi đầu vào cằm Thời Tễ: "Em nhớ anh nhiều lắm."
Cậu lẩm bẩm.
"Em như phát điên mỗi lần nghĩ về anh."
Thời Tễ cảm thấy trái tim mình như có ai đó khẽ chạm vào, dần trở nên nóng lên. Hắn muốn nói với Lê Thầm rằng hắn nhớ em ấy nhiều đến mức nào, thậm chí còn tìm cách để quay lại thế giới kia đề gặp em ấy.
Hắn định nói thì một người khác từ đằng sau đột nhiên lên tiếng, phá vỡ bầu không khí giữa hai người.
"Anh cậu thật sự sống ở đây à?!"
Thời Tễ dừng lại, hắn hơi nghiêng đầu nhìn thiếu niên đứng ở phía sau.
Người kia mặc đồng phục học sinh, nhìn cũng trạc tuổi Lê Thầm, nhưng trên khuôn mặt trẻ con tự nhiên lại có vết máu nhàn nhạt vẫn chưa lành hẳn, chắc hẳn cậu ta là người vừa mới hét lên kia.
Âm thanh thật sự lớn.
Thời Tễ vẫn cảm thấy chói tai khi nhớ lại âm thanh đó.
Đại khái cảm nhận được ánh mắt của Thời Tễ, Bạch Mộc nghiêm túc thẳng lưng, chủ động giởi thiệu bản thân: "Chào anh ạ, em là Bạch Mộc, là..."
"Bạn của Lê Thầm."
Cậu ta suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn nuốt xuống danh hiệu "cứu tinh".
"Bạn?" Thời Tễ ngạc nhiên nhìn Lê Thầm, "Anh không ngờ người khó hòa hợp như em lại kết được bạn ở đây đấy."
Khi nói, Thời Tễ cố tình mỉm cười.
Hai má Lê Thầm nóng bừng, oán hận nhìn Thời Tễ một cái, nhưng cuối cùng lại không phản bác.
Bạch Mộc ở một bên nheo mắt nhìn hai người cách đó không xa, anh trai của Lê Thầm nhìn có vẻ rất dễ gần, quan hệ của anh ta với Lê Thầm xem ra cũng không có vẻ gì là bạo lực gia đình cả.
Thiếu niên hít sâu một hơi.
Vậy tại sao Lê Thầm lại nói chỉ có anh trai cậu ta mới được phép gọi cậu ta là chó?
Có khi nào...
Đây là một thuật ngữ gì mới không?
Ánh mắt Thời Tễ nhìn về phía Bạch Mộc, lịch sự gật đầu: "Đây là nơi tôi ở từ rất lâu, nhưng bây giờ đã chuyển đi rồi. Gần đây tôi biết được nơi này sắp bị phá dỡ nên mới quay lại xem một chút."
"May quá!" Ánh mắt Bạch Mộc sáng bừng lên, "Nếu không phải chúng ta kiên trì tới nơi này thì cậu ta phải mất rất lâu nữa mới tìm được anh đó!"
Thiếu niên hưng phấn nói xong liền nhảy tới bên cạnh Lê Thầm, vỗ vai cậu: "Lê Thầm, cậu may mắn thật đó nha."
Cái vỗ có chút mạnh, Thời Tễ nghe Lê Thầm hừ một tiếng, sau đó tò mò hỏi: "Sao em lại tới được đây?"
"Tụi em đến đồn cảnh sát." Bạch Mộc trả lời, nhét tờ giấy ghi địa chỉ vào tay Thời Tễ, "Tụi em nhờ cảnh sát tìm địa chỉ của tất cả những người tên Thời Tễ ở đây."
Thời Tễ cầm tờ giấy, tờ giấy nhăn nhúm, chữ viết trên đó đã bị mồ hôi làm nhòe đi vài phần, hắn không thể tin được, thành phố rộng như vậy, bọn Lê Thầm vẫn tìm được tới hắn.
Hắn giơ tay vuốt lọn tóc dài quanh tai Lê Thầm, sau khi nhìn thấy tấm bìa cứng treo trên cổ thiếu niên, cười khúc khích nói: "Trông em thế này, ai không biết nhìn sẽ tưởng em bị bỏ rơi đấy."
Sau đó, Thời Tễ quay đầu nhìn Bạch Mộc: "Em làm cái này à?"
"Cảm ơn em nhiều nhé."
Giọng nói trong trẻo của người đàn ông như có thể che đi tiếng gió rít ở bên tai, Bạch Mộc chớp mắt, sau đó ngượng ngùng xoa xoa gáy: "Không có gì ạ!"
Giây tiếp theo, Thời Tễ cảm thấy mình buộc phải quay lại, Lê Thầm vươn tay che mắt hắn, đôi mắt xanh biếc như sương mù của thiếu niên hơi cau lại, cậu tỏ ra không hài lòng vì bị phớt lờ.
Má trái của cậu khẽ phồng lên, mái tóc đen dài đến ngực, phần tóc mái trên trán hơi che đi đôi mắt của cậu, không biết có phải do lâu ngày mới gặp lại hay không mà hắn cảm thấy Lê Thầm dần trở nên hung hãn hơn.
"Anh, nhìn em này."
"---Đừng nói chuyện với người khác nữa."
Thiếu niên nói khẽ với hắn, mặc dù không lên tiếng nhưng Thời Tễ vẫn có thể cảm nhận được sự ghen tỵ mãnh liệt mà cậu không thể kìm nén.
Vành tai đang bị khe khuất dưới lòng bàn tay dần nóng lên, lông mi run lên vài cái, nhịp tim lại có chút hỗn loạn.
Hắn mím môi che đi đôi mắt ửng hồng, giơ tay nắm lấy cổ tay Lê Thầm, nhỏ giọng nói: "Em có muốn về nhà với anh không?"
"Cún con."
Lời nói của Thời Tễ từng chữ như đánh vào tim của Lê Thầm, cậu như cảm thấy máu khắp cơ thể trở nên dồn dập, trong lồng ngực tràn ngập sự phấn khích không thề kiếm soát.
Cậu run môi, gật đầu đồng ý, chủ động nắm tay Thời Tễ, dùng từng ngón tay mình đan chặt vào lồng bàn tay của đối phương.
"Ừm...Bạch Mộc, để bọn anh đưa em về trước." Thời Tễ ngước mắt nhìn Bạch Mộc, sau khi nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc cùng kinh ngạc của cậu ta, hắn mới biết có lẽ Bạch Mộc đã nhận ra điều gì đó.
Suy cho cùng, cả hắn và Lê Thầm đều không muốn che giấu mối quan hệ này.
Quả nhiên, ngay sau đó, thiếu niên đầy ẩn ý nhìn chằm chằm Lê Thầm và Thời Tễ, thận trọng hỏi: "Em chỉ muốn hỏi thôi, anh và Lê Thầm...không phải là anh em sao?"
Nhìn bọn họ không có gì là giống nhau cả, và bầu không khí ám muội này cũng không thề nào bỏ qua được.
Thời Tễ chớp mắt, sau đó "ừm" một tiếng, bình tĩnh trả lời: "Không, nhưng em ấy cũng là em trai anh."
Lê Thầm ở một bên nắm chặt tay hắn, nhẹ nhàng nói.
"Là em trai."
"Và cũng là người yêu."
---
тrυyện мìnн cнỉ đăng dυy nнấт ở waтpaтт của @ngcngυyn743, мấy вạn rãnн rỗι тнì gнé nнà мìnн cнơι nнa ( ꈍᴗꈍ) đừng đọc ở мấy cнỗ ĸнác, мìnн pùn lắм ó (。•́︿•̀。)
---
09.
Sau khi tiễn Bạch Mộc đi, Thời Tễ liền đưa Lê Thầm về nơi hắn đang ở.
Trước khi bước vào, Thời Tễ nghĩ tới bộ dáng bối rối của Bạch Mộc lúc rời đi, dường như từ "người yêu" của Lê Thầm khiến trái tim cậu ta tan nát.
Lúc đó cậu ta còn suýt tông vào cột điện.
Trong đầu Thời Tễ hiện lên cảnh tượng Bạch Mộc đập đầu vào cột điện, khóe miệng không tự chủ được mà cong cong.
Nụ cười của hắn bị Lê Thầm bắt gặp, cậu quay đầu lại nghi hoặc hỏi: "Sao vậy?"
Thời Tễ dùng ngón tay đè khóe môi, một tay mở cửa, lắc đầu nói: "Không có gì."
Sau đó, hắn còn chưa bật đèn lên, cánh cửa phía sau bị đóng sầm lại, một cỗ nhiệt nóng như thiêu đột từ sau lưng bất ngờ xông tới, ấn vai hắn đẩy lên tường.
Thiếu niên không thay đổi gì nhiều, vẫn cao hơn hắn rất nhiều, bóng tối xung quanh làm những đường cong trên cơ thể cậu có chút tối màu, khiến cậu trông rất ngột ngạt.
Thời Tễ ngẩng đầu nhìn vào mắt Lê Thầm, vô thức nắm lấy quần áo của đối phương, hồi hộp liếm môi dưới của mình.
"Em...muốn làm gì?" Hắn thì thầm, hơi thở vô thức trở nên gấp gáp, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
"Vừa rồi." Lê Thầm phun ra hai chữ ngắn gọn, dừng lại hai giây rồi tiếp tục, "Anh đang nghĩ tới người khác phải không?"
Cậu dùng hai tay ôm lấy eo Thời Tễ, ngón tay không biết vô tình hay cố ý nâng gấu quần của người đàn ông lên, những ngón tay tròn trịa lặng lẽ luồn vào, cọ xát vào vùng nhạy cảm của người đàn ông.
Ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy Thời Tễ, cậu đã có ý định chạm vào anh. Bảy năm đối với cậu là quá dài, mỗi phút không gặp được Thời Tễ là một loại đau khổ. Nếu thế giới đó không thả cậu ra, cậu sợ cậu thật sự sẽ không khống chế được chính mình.
Đồng từ của Thời Tễ co lại, cảm giác quen thuộc trực tiếp đánh thức bản năng của hắn. Hắn vươn tay nắm lấy áo trước ngực Lê Thầm, khi đối phương chuẩn bị đến gần môi hắn, hắn dùng hết sức lực đẩy Lê Thầm ra.
Hắn nuốt khan, áp lòng bàn tay lên ngực, cố gắng che giấu nhịp tim hỗn loạn. Cổ họng khô khốc liên tục ám chỉ bản thân cũng đang rất khao khát Lê Thầm.
"Anh?" Lê Thầm ngạc nhiên trước phản ứng của Thời Tễ, cậu nghiên đầu nhìn Thời Tễ một cách khó hiểu.
Đợi Thời Tễ ổn định tinh thần, hắn đi đến trước mặt Lê Thầm, dùng hai tay đẩy ngực cậu, để Lê Thầm từng bước lùi vào phòng tắm.
"Anh đã nhận thấy từ nãy rồi."
Hắn dừng lại ở cửa phòng tắm, cúi người ngửi lấy mùi khó tả trên người Lê Thầm, mơ hồ nhưng lại nồng nặc
Nghe Thời Tễ nói, Lê Thầm sửng sốt mấy giây, sau đó giơ tay lên chóp mũi hít một hơi thật sâu, vẻ mặt trở nên phức tạp, thậm chí còn muốn tiết ra pheromone của mình để che đậy đi mùi khó chịu kia.
"Khi nãy ở ngoài kia...em bị rơi xuống nước."
Cậu nói mấy chữ cuối kia một cách vô cùng thiếu tự tin, như sợ Thời Tễ cười nhạo mình nên nhanh chóng cúi đầu xuống.
Mái tóc ướt đẫm mồ hôi dính chặt vào một bên mặt của Lê Thầm, cậu cảm nhận được Thời Tễ đang nhìn mình, sau đó, người đàn ông đột nhiên đưa tay xoa xoa mái tóc đen dài của cậu, vuốt ve mái tóc dài đến mức rối bù. Cậu nghe Thời Tễ nói: "Sao chó con của anh lại đáng thương như vậy chứ."
Trong giọng nói ẩn tiếng cười, nhưng giọng điệu lại cực kỳ triều mến. Lê Thầm đột nhiên ngẩng đầu lên, nâng tay nắm lấy bả vai và tiến lại gần hắn.
"Em thật sự rất muốn hôn anh."
Thời Tễ quay đầu, che lấy môi Lê Thầm, lắc đầu cự tuyệt: "Anh không muốn hôn một chú chó hôi hám đâu."
Lê Thầm nhăn mũi, một chân bước vào phòng tắm, một tay cậu nắm lấy cánh tay kéo hắn vào cùng.
Cậu nhanh chóng khóe cửa phòng tắm và bật vòi nước. Dòng nước lạnh trút lên đầu Thời Tễ, trong phút chốc khiến hắn ướt sũng.
Thời Tễ sững người tại chỗ, trợn mắt nhìn quần áo ướt sũng của mình.
Ngay sau đó, Lê Thầm nghiêng người, hơi thở nóng hổi phả vào tai Thời Tễ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]