🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau


Editor: tè ré re

---

04.

"?!"

Bạch Mộc theo sát Lê Thầm, quần áo còn nhỏ nước trên mặt đất, Lê Thầm vừa nói, một trận gió lạnh thổi qua.

"Không cần." Lê Thầm xoa mũi, bởi vì ướt át nên khó chịu vô cùng.

Cậu nghiêm túc nhìn Bạch Mộc: "Tới chỗ anh tôi trước đi."

"Không, cậu không biết anh cậu ở nơi nào, số điện thoại cũng không liên lạc được, cậu có thể tìm anh ta ở đâu?" Bạch Mộc nói, sau đó như nghĩ tới cái gì, lẩm bẩm: "Còn... còn chưa chắc anh ta có ở thành phố này hay không?

Nếu như anh ta ở nơi khác, hoặc một quốc gia khác, chẳng phải bảy mươi tuổi cậu mới tìm thấy được anh ta hay sao?" Giọng nói của anh có chút trẻ con, lời nói theo gió xuyên vào tai Lê Thầm, buộc cậu phải dừng lại."

Những giọt nước trong suốt trượt xuống thái dương, Lê Thầm cụp mi nhìn chằm chằm đôi giày mình, hai tay khẽ nắm lấy vạt áo.

Số điện thoại mà cậu nhớ là số ở thế giới kia, tất nhiên đến đây sẽ không thể gọi được. Thời Tễ chưa bao giờ nói với cậu địa chỉ của anh ấy ở nơi này, giờ đây không khác gì mò kim đáy bể.

Nhưng......

Lê Thầm cắn môi, giơ tay che ngực, trái tin ẩn dưới lồng ngực đang đập cực kỳ mãnh liệt, toàn thân nóng lên, như đang ám chỉ điều gì đó.

"Nơi này." Lê Thầm bỗng nhiên ngước mắt lên, anh mắt kiên định nhìn Bạch Mộc.

Bạch Mộc khó hiểu nhìn cậu: "Sao cậu biết?"

Lê Thầm sải chân bước về phía trước, để lại hai chữ: "Trực giác."

...Trực giác?

Bạch Mộc nghe được câu trả lời của Lê Thầm thì cứng đờ tại chỗ.

Không thể nào.

Đầu óc của cậu ta thật sự bị hỏng rồi sao?

Bạch Mộc tỉnh táo lại, nhìn thấy Lê Thầm đã bỏ xa mình một đoạn, vội đuổi theo: "Chờ tôi với!"

Hai thiếu niên người ướt nhẹp chạy loanh quanh trên đường phố, thu hút sự chú ý của nhiều người qua đường. Lê Thầm ngẩng đầu nhìn những tòa nhà cao tầng xung quanh, những tòa nhà đều biến thành những đợt sóng nhấp nhô như những ngọn núi, mà cậu thì như một con kiến nhỏ bị mắc kẹt trong thành phố này.

Mặt trời treo cao, ánh nắng thiêu đốt cậu và Bạch Mộc, bóng đen dưới chân bọn họ không ngừng kéo dài, trên gò má trắng nõn dần xuất hiện một tầng mỏng màu đỏ.

"Không thể tiếp tục như vậy được." Bạch Mộc nặng nề chống nạnh hai tay, đứng lại bên cạnh Lê Thầm.

Cậu ta không biết làm thế nào mà người này lại có thề đi nhanh như vậy, vừa chạy vừa nhảy mới có thể miễn cưỡng theo kịp tốc độ của Lê Thầm.

Bạch Mộc hít một hơi, tiếp tục nói: "Chúng ta tìm người hỏi một chút đi."

Nói xong, cậu ta chủ động chặn hai mẹ con đi ngang qua, cúi đầu lễ phép. Lúc định ngẩng đầu lên hỏi thì cô bé đột nhiên kêu lên: "Ôi."

Bạch Mộc ngơ ngác chớp mắt, bất lực nhìn cô bé đang khóc thảm thiết. Bé gái chỉ tay vào Bạch Mộc, nắm chặt quần áo mẹ.

"Ừm...chắc là bộ dạng của cậu làm bé nó sợ hãi." Người phụ nữ nhìn Bạch Mộc, cười xin lỗi rồi ôm bé gái vào lòng, gật đầu rồi nhanh chóng rời đi.

Trước khi họ đi, Bạch Mộc nghe thấy cô bé nói: "Mẹ ơi, con nhìn thấy hai con thủy quái."

"Đó không phải thủy quái." Người phụ nữ chỉnh lại lời nói của cô bé: "Đó là hai anh em..."

Bạch Mộc nghe không rõ lời tiếp theo.

Phương pháp hỏi người khác này, chưa kịp thực hành bước đầu tiên đã trực tiếp chết non. Cậu ta chán nản quay lại chỡ Lê Thầm thở dài một hơi, đang định nói điều gì đó khích lệ. Nhưng ngay lúc này, khoảnh khắc cậu ta tình cờ nhìn thấy Lê Thầm, khóe miệng Lê Thầm vẫn chưa kịp hạ xuống.

Bạch Mộc nheo mắt.

"Sao cậu lại cười!" Cậu ta không khách khí nói: "Nếu không phải tôi cứu cậu thì sao lại có thể thành ra như thế này cơ chứ?!"

Thiếu niên nhe răng với Lê Thầm, ánh mắt nóng rực nhìn cậu từ trên xuống dưới: "So với tôi, rõ ràng là cậu nhìn đáng sợ hơn đúng không ?"

Lê Thầm cố gắng hạ khóe môi, không thành thật nói: "Thật xin lỗi."

Hai chữ này chặn đứng mọi lời phàn nàn còn sót lại của Bạch Mộc, môi cậu ta mỏ ra rồi đóng lại, đóng lại rồi mở ra, cuối cùng chuyển thành một tiếng thở dài nặng nề.

Người đi đến đi lui, nhưng người họ tìm lại không bao giờ xuất hiện, Bạch Mộc chợt có suy nghĩ: "Cứ mặc kệ tên này đi cho rồi."

Nhưng đạo đức còn sót lại trong lương tâm không cho phép cậu ta làm như vậy, hai mắt Bạch Mộc sáng lên, cậu ta nghĩ ra một biện pháp khác—

"Này, chúng ta gọi cảnh sát đi!"

05.

Bên trong đồn cảnh sát.

Hai cảnh sát, một béo một gầy mặc đồng phục cảnh sát, ngồi trước mặt Lê Thầm và Bạch Mộc.

"Tên."

"Lê Thầm."

"Tuổi."

Bạch Mộc chọc chọc cánh tay Lê Thầm: "Năm nay cậu bao nhiêu tuổi?"

Nghe được giọng nói của người bên cạnh, Lê Thầm định thần lại, nhỏ giọng đáp: "Mười chín."

"Người nước ngoài?" Một gã cánh sát mập mạp mở to đôi mắt, nhìn thấy đôi mắt của Lê Thầm hiển nhiên có chút kinh ngạc: "Cậu nói tiếng Trung rất tốt, là người nước nào?"

Câu hỏi này khiên Lê Thầm có chút bối rối, cậu cau mày nói lại: "Tôi là một Omega nam bản địa, đến từ đất nước của tôi."

Giọng nói của thiếu niên vang vọng trong căn phòng làm việc nhỏ, sau khi lời này thốt ra, ba người còn lại đều đồng loạt nhìn cậu.

"Cậu ta đang nói cái gì vậy?" Cảnh sat gầy gò bên cạnh cảnh sát mập mạp lẩm bẩm, nhưng cây bút trong tay vẫn không dừng lại, ghi lại câu trả lời của Lê Thầm một cách chi tiết: "Cậu nói...cậu đến đây để tìm người?"

"Không phải cháu, là cậu ta." Bạch Mộc chỉ Lê Thầm, "Cháu tình cờ gặp được cậu ta, là cứu tinh của cậu ấy."

Hai cảnh sát đưa mắt nhìn nhau. Người cảnh sát gầy gò đặt bút xuống, chắp tay hỏi: "Cứu tinh như thế nào?"

Đối mắt với ánh mắt dò xét của cảnh sát, Bạch Mộc nuốt khan: "Hôm nay cháu thấy cậu ta rơi xuống nước nên đã cứu cậu ta."

Người cảnh sát gầy nói "Ồ" rõ ràng: "Không trách hai cháu lại trông như thế này, vừa rồi bước vào bác còn tưởng là bị cướp."

Nói xong, ông ta lại cầm bút lên: "Cậu tìm ai?"

"Thời Tễ.: Lê Thầm vẫn im lặng nãy giờ đột ngột lên tiếng, sau đó nhìn thấy hai cảnh sát đang nhìn mình với vẻ mặt khó hiều, cậu mím môi nói thêm: "...là anh trai cháu."

Cánh sát béo: "Anh? Cậu không biết anh trai mình đang sống ở đâu à?"

Lê Thầm thành thật lắc đầu: "Đây là lần đầu tiên cháu đến đây."

"Cậu cũng không nhớ số điện thoại luôn à?"

Lê Thầm tiếp tục lắc đầu: "Số điện thoại cháu nhớ là ở thế giới khác, ở đây không liên lạc được."

Nhìn thấy ánh mắt hai người bắt đầu mơ hồm Bạch Mộc bên cạnh vội vàng lắp bắp giúp Lê Thầm nói lại: "Cậu, cậu ta hôm nay rớt xuống nước, trong đầu cậu ta chắc vẫn còn ít nước nên không, không hoàn toàn tỉnh táo cho lắm ạ."

Hai người cảnh sát nghi hoặc nhìn bọn họ một cái, sau đó đứng dậy bước ra khỏi phòng trực, khi quay lại, trên tay lại cầm thêm hai tờ giấy: "Điền thông tin của hai cháu, chúng ta sẽ giúp các cháu kiểm tra xem ở đây có bao nhiêu Thời Tễ."

"Dạ vâng!" Bạch Mộc duỗi tay cầm tờ giấy, "Xin lỗi chú cảnh sát ạ!"

"Cạch" một tiếng, cửa phòng trực đóng lại, Bạch Mộc đẩy một tờ giấy trắng đến trước mặt Lê Thầm, cậu cụp mắt liếc nhìn, sau đó nghi hoặc nhìn Bạch Mộc.

"Điền vào, sau khi điền xong, cậu có thể tìm thấy anh trai mình..."

Cậu ta chưa kịp nói hết câu, Lê Thầm trước mặt nhanh chóng lấy cây bút trong họp bút bắt đầu viết.

"Anh trai là công tắc của cậu à?" Bạch Mộc cau mày nhìn chằm chằm đỉnh đầu của Lê Thầm, "Mỗi khi tôi nhắc đến anh trai cậu, cậu trông có vẻ rất hưng phấn..."

Vừa nói, cậu ta vô tình liếc nhìn tờ giấy trong tay Lê Thầm, sau khi nhìn cột giới tính, đối phương vẫn kiên trì viết chữ "Omega nam", Bạch Mộc nhịn không được hỏi: "Nói đến chuyện này...Omega có nghĩa là gì vậy?"

"Giới tính của tôi." Lê Thầm trả lời: "Giới tính thứ hai."

Bạch Mộc càng thêm bối rối: "Tôi không hiểu."

Lê Thầm liếc cậu ta một cái: "Ở đây các người đều là Beta, đương nhiên không biết Alpha và Omega là gì."

Nói xong, cậu lại cúi đầu, không để ý tới lời nói của Bạch Mộc.

Bạch Mộc:......

Sao cậu ta lại cảm thấy mình đang bị coi thường vậy nè?

Hai tờ đơn viết rất dể dàng, cùng lúc đó hai cảnh sát cũng đứng dậy, ngoan ngoãn đưa hai tờ giấy cho viên cảnh sát mập mạp, trong khi đó người cảnh sát gầy lại in một tờ giấy khác, trên đó ghi mấy địa chỉ đưa cho cậu.

"May mắn thay, người họ Thời không nhiều, người tên Thời Tễ cũng không nhiều, chỉ có mười người, các cậu tìm từng người một hẳn không có vấn đề gì lớn."

"Cảm ơn ạ!" ánh mắt Bạch Mộc sáng lên, vội vàng kéo Lê Thầm đứng dậy. "Cậu mau nói cảm ơn đi!"

Lê Thầm không được tự nhiên lắm mà cau mày, lại không thế phản kháng: "Cảm ơn, cảm ơn."

"Nếu không còn chuyện gì thì hai cậu có thể rời đi rồi."

Người cảnh sát gầy mở cửa phòng trực cho bọn họ.

Bạch Mộc đáp lại, sau đó kéo Lê Thầm ra ngoài

"Nhưng mà..." Khi đi ngang qua viên cảnh sát mập mạp, đối phương lạnh lùng nói: "Bạn của cháu thật sự không cần đưa tới bệnh viện sao?"

Ông ta giơ tờ đơn mà Lê Thầm đã điền, chỉ vào nội dung kỳ lạ trên đó.

"À..." Bạch Mộc khẽ giật khóe miệng mấy cái. "Chắc là...không sao đâu ạ."

Vừa dứt lời, cậu ta đã kéo Lê Thầm chạy nhanh đi.

---

тrυyện мìnн cнỉ đăng dυy nнấт ở waтpaтт của @ngcngυyn743, мấy вạn rãnн rỗι тнì gнé nнà мìnн cнơι nнa ( ꈍᴗꈍ) đừng đọc ở мấy cнỗ ĸнác, мìnн pùn lắм ó (。•́︿•̀。)

---

06.

Bầu trời dần sẫm tối.

Màn đêm như cánh hoa lan từ từ nuốt chửng ánh sáng màu cam còn sót lại của hoàng hôn, những ngọn đèn đường dần sáng lên.

Lê Thầm và Bạch Mộc sóng vai bước ra khỏi khu dân cư, cậu ta nhìn thiếu niên bên cạnh lại gạch đi một địa chỉ trên giấy, trước đó đã gạch đi sáu cái.

"Không phải cái này." Giọng nói Bạch Mộc vang lên có chút chán nản, dáng vẻ tràn đầy năng lượng dần dần bị bảo phủ bởi sự mệt mỏi, cậu ta giơ tay xoa bụng, "Tôi thật sự không biết tại sao lại ở đây với cậu nữa, rõ ràng hôm nay tôi có thể đi hẹn hò với bạn gái mình mà."

Lê Thầm dường như không nghe thấy gì: "Gia đình tiếp theo."

"Ba người còn lại ở xa quá, ngày mai tụi mình hãy đi tìm tiếp." Bạch Mộc đề nghị.

Lê Thầm liếc cậu ta một cái, lặp lại: "Tiếp theo."

Giọng điệu của đối phương nghe có vẻ rất bình tĩnh nhưng lại đốt cháy trái tim đang phiền muộn của Bạch Mộc. Cậu ta dừng lại, ngẩng đầu nhìn chằm chằm ót của Lê Thầm: "Cậu có ý gì?"

Bước chân của Lê Thầm loạng choạng, cậu quay người lại, nghiêng đầu khó hiểu.

Bạch Mộc hít một hơi thật sâu, lao tới chỗ Lê Thầm, giơ điện thoại lên hét lớn: "Hôm nay tôi lừa bán gái để đi giúp cậu, cậu ấy cũng vì điều này mà chia tay với tôi rồi!"

Lê Thầm quét mắt nhìn điện thoại, mím môi không nói gì.

"Tôi là người tốt mà, cứu cậu, lại cùng cậu đi tìm người." Bạch Mộc đột nhiên cảm thấy oan ức, "Không thể trách cậu, tôi phải trách tôi mới đúng, tại sao lại tự đi tìm rắc rối như vậy chứ!"

Cậu ta có chút kích động, lồng ngực phập phòng kịch liệt, khi Bạch Mộc nhìn thấy Lê Thầm vẫn không có phản ứng gì, ngọn lửa trong lòng lại càng bùng cháy mãnh liệt hơn, cậu ta cắn răng nhét mảnh giấy vào tay Lê Thầm: "Tôi muốn tự mình đi tìm, tôi không muốn đi cùng với cậu."

Nói xong, Bạch Mộc sải chân, tức giận đi về phía trước mấy bước, lục trong túi xách một cây bút, rồi chạy đến lục lọi trong thùng rác cách đó không xa một tấm bìa cứng nhàu nát và một đoạn dây bện rộng bằng hai ngón tay.

Sau đó, Bạch Mộc quỳ xuống, viết lên tấm bìa cứng: "Thông tháo: Tôi tên là Lê Thầm, tôi mười chín tuổi, đầu óc không tốt lắm, hỏi gì cũng không biết, không nhớ, tất cả những gì tôi nhớ được là tôi có một người anh trai tên Thời Tễ, không may bị thất lạc anh ấy. Nếu ai có lòng tốt nhìn thấy người anh trai tên Thời Tễ này, xin hãy dẫn tôi đi tìm, tôi sẽ thưởng rất lớn."

Viết xong, Bạch Mộc luồn sợi dây gai qua tấm bìa cứng, sau đó buộc vào cỗ Lê Thầm: "Đến lúc đó, cậu đi mà xin anh trai cậu số tiền to mà trả cho người ta."

Lê Thầm nhìn tấm bìa cứng treo trên cổ mình, lông mi dài khẽ run vài cái, sau đó nhướng mi, chạm phải ánh mắt của Bạch Mộc.

Bạch Mộc vội vàng quay đi: "Đừng có nhìn tôi như vậy! Tôi trung thành lắm rồi, cậu tự đi hết đoạn đường còn lại đi!"

Cậu ta nói nhanh như thể sợ mình sẽ hối hận, vội vàng nhấc chân rời đi.

Lúc này, yết hầu Lê Thầm lăn vài vòng, cậu thấp giọng nói: "Cảm ơn."

Hai chữ ngắn ngủi bị gió thôi đến tai Bạch Mộc, cậu ta đột nhiên trừng mắt, đèn đường chiếu trên đỉnh đầu, hai châm như đeo chì chìm xuống đất, không thể nhấc lên được.

Đây là lời cảm ơn đầu tiên Lê Thầm nói với cậu ta.

Bàn tay Bạch Mộc chậm rãi siết chặt, lửa giận lan tràn trong lòng, cậu ta chậm rãi nhắm mắt lại, giây tiếp theo mở ra, cậu ta quay người gọi Lê Thầm đang định rời đi.

"Tôi chẳng tốt gì đâu."

"Chỉ là tiện đường thôi."

Cậu ta đi tới vài bước trước mặt Lê Thầm, cầm lấy tờ giấy trong tay cậu, chỉ vào địa chỉ tiếp theo: "Hôm nay tôi chỉ đi với cậu thêm chỗ này nữa thôi, còn lại tôi sẽ không đi với cậu nữa."

Nghe vậy, trong mắt Lê Thầm lập tức hiện lên vẻ hưng phấn, cậu nhanh chóng "ừm" một tiếng, khóe miệng không tự chủ được mà nhếch lên.

Tâm tình Bạch Mộc tốt hơn rất nhiều, nhìn tấm bìa cứng treo tên cổ Lê Thầm, không khỏi phàn nàn: "Trông cậu không khác gì một con chó hoang cả."

Ánh mắt cậu ta dừng lại ở mái tóc đen dài của Lê Thầm, trong lòng thầm gọi---

Cái loại lông lá nhất ấy.

Lê Thầm nghe hắn nói như vậy, sắc mặt đột nhiên thay đổi, cậu cau màu: "Đừng gọi tôi như vậy."

Bạch Mộc nhìn cậu đột nhiên biến sắc có chút ngơ ngác.

Sau đó, nghe Lê Thầm tiếp tục nói: "Tôi là chó của anh trai tôi."

...

...

...

Bạch Mộc cảm thấy thái dương mình có chút giật giật.

Cậu ta cố gắng hiểu ý của Lê Thầm.

Anh trai...bị anh trai mình...gọi là chó?

Đây là một kiểu bạo lực gia đình kiểu mới à??

Bạch Mộc hít một hơi khí lạnh.

Sau đó cậu ta đưa ánh mắt thông cảm nhìn về phía Lê Thầm.

Cuối cùng cả hai cũng dừng lại ở tầng dưới của một khu dân cư cũ.

Nơi này cách thành phố khá xa, sau khi taxi rời đi, nguồn sáng duy nhất là ngọn đèn ở gần đó. Vài con thiêu thân bay quanh bóng đèn, khi chạm vào, cánh nó phát ra âm thanh "lạch cạch" khe khẽ.

Bạch Mộc ngẩng đầu nhìn tòa nhà tối tăm trước mắt, chỉ có hai cửa sổ còn sáng đèn. Cậu ta vô thức nuốt khan, những câu chuyện kinh dị được đọc từ ngày xưa dần hiện lên trong đầu.

"Đồng ý rồi nhé." Thiếu niên run giọng nói: "Đây là gia đình cuối cùng, cậu tự mà đi tìm hai người còn lại đi đấy."

Vừa dứt lời, Lê Thầm ở bên kia nóng lòng muốn đi về phía cửa, lúc này không biết từ đâu vang lên vài tiếng chó sủa chói tai khiên Bạch Mộc rợn tóc gáy, cậu ta vội đuổi theo Lê Thầm.

Đèn của tòa nhà là loại cảm biến âm thanh. Chỉ có Lê Thầm và Bạch Mộc dậm chân trong hành lang trống rỗng, tiếng bước chân ngày một rõ ràng.

"Tầng bốn." Lê Thầm đột nhiên lên tiếng làm Bạch Mộc phía sau giật mình.

"Sao cậu còn nói nữa!" Bạch Mộc tức giật hét lên, âm thanh vang vọng như một cái loa, cậu ta hạ giọng toát mồ hôi lạnh, "Anh cậu sống ở nơi như thế này mà không sợ sao?"

Lê Thầm liếc mắt nhìn cậu ta: "Không có gì đáng sợ."

Bạch Mộc chỉ vào bức tường lốm đốm vẫn còn viết số bằng sơn màu đỏ: "Cậu không thấy đây giống như một cảnh trong phim kinh dị sao?"

Lê Thầm lại nhìn cậu ta bằng ánh mắt kỳ quặc.

Từ nhỏ đến giờ đúng thật là cậu chưa từng xem phim kinh dị.

Nhưng lúc này, bên ngoài chợt có một cơn gió mạnh thôi qua, cuốn vào cành cây, khiến bóng tối trên mặt đất trở nên loạng choạng, đèn trên đầu lại dần mờ đi, xung quanh im lặng đến mức chỉ còn lại tiếng gió.

"Kẽo kẹt."

Tiếng mở cửa chói tai xuyên qua màn đêm, Lê Thầm và Bạch Mộc vô thức đi chậm lại, thả lỏng người. Sau khi rẽ vào một góc, Bạch Mộc căng thẳng nhắm mắt, định đưa lấy tay tóm lấy quần áo của Lê Thầm trước mắt, không ngờ tay cậu ta lại bắt lấy một khoảng không.

Bạch Mộc sửng sốt.

Lê Thầm, mới ở trước mắt cậu ta...

...biến mất rồi?

Tim cậu ta dồn dập, máu toàn thân chảy ngược với tốc độc chóng mặt. Đột nhiên, một bóng đen lao nhanh qua cậu ta, hòa lẫn với tiếng gió mạnh, tốc độ quá nhanh để có thể phản ứng.

Bạch Mộc đứng yên tại chỗ, hoảng loạn mà hét lớn: "Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh xảy ra chuyện rồi!!!"

Đèn trong hành lang đột nhiên bật sáng, tiếng hét lớn làm phiền những cư dân khác trong khu dân cư, thậm chí còn có một vài người mở cửa xem bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.

Sắc mặt Bạch Mộc tái nhớt, mồ hôi lạnh trên trán túa như mưa, hai mắt vẫn nhắm chặt.

Đang lúc cậu ta chuẩn bị quay người bỏ chảy, liền nghe thấy tiếng Lê Thầm nhẹ nhàng kêu một tiếng---

"Anh ơi."

Bạch Mộc "soạt" một tiếng mở mắt.

Nhìn chằm chằm Lê Thầm cách cậu ta ba bốn bước.

Thiếu niên đang ôm chặt một người đàn ông, đầu tựa vào cổ người kia một cách thân mật, cọ cọ cần cổ người ta như đang quyến rũ.

Cậu ủ rủ nói.

"Cuối cùng em cũng tìm thấy anh."

Bạch Mộc chớp mắt nhìn một màn này.

Não ngừng hoạt động.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.