Sau khi mấy người Lâm Dật rời khỏi, hệ thống nhảy lên vai Lâm Dật, hai con mắt đen như hạt đậu nhấp nháy, nhìn về phía người đàn ông đang nằm trên giường.
Nửa phút sau, ánh đèn dần mờ đi, thân thể 0373 lại vung lên hai lần như thường lệ.
Lê Thầm đứng bên giường ngắm nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của Thời Tễ. Đã ba ngày kể từ khi Thời Tễ gặp biến cố, cơ thể hắn vẫn còn chút hơi ấm do cậu sử dụng hệ thống trái phép.
Cậu chậm rãi quỳ xuống ôm lấy Thời Tễ, đầu ngón tay xoa xoa bàn tay cứng đờ của đối phương, nhớ nhung đến mức đưa đầu ngón tay vào lòng bàn tay của hắn.
Lông mi người đàn ông che phủ mí mắt, vẽ mặt ngoan ngoãn, môi cong cong trông chỉ như đang ngủ, còn là đang mơ một giấc mộng ngọt ngào.
Lê Thầm vén lọn tóc dính trên gương mặt Thời Tễ, ánh nhìn dịu dàng như thể sợ làm phiền đến giấc mơ đẹp của đối phương, hô hấp cũng trở nên thật khẽ.
【 Ký chủ 】
0373 không hài lòng mà nhìn Lê Thầm phớt lờ mình, âm thanh máy móc như bị điện giật. Khi ngón tay Lê Thầm vô tình chạm vào chóp mũi của Thời Tễ thì hơi run lên sau đó hơi thở chợt ngưng trệ, cậu đột nhiên phản ứng lại mới chợt nhớ ra mọi thứ lúc này chỉ là ảo ảnh cho cậu tạo nên.
Thời Tễ sẽ không bao giờ tỉnh lại được nữa.
Tim cậu đau đớn dữ dội, như bị dao cùn cứa đi cứa lại. Lê Thầm nghiến chặt răng, hít sâu mấy hơi, không khỏi siết chặt tay của người đàn ông. Cậu vẫn đang cố gắng níu kéo một thứ gì đó, mà Thời Tễ thì vẫn chỉ là một cơ thể lạnh lẽo.
Cuối cùng, cậu thất vọng mà buông tay Thời Tễ ra, loạng choạng đứng dậy. Ngời xổm khiến hai chân cậu tê cứng không thể đi lại trong phút chốc.
0373 bay lên không trung, xoay quanh Lâm Dật vài vòng. Hệ thống nhỏ có chút lo lắng hỏi:
【 Ký chủ! Cậu đã thực sự quyết định chưa? Dùng thế giới này để hồi sinh nhân vật pháo hôi độc ác !! 】
Âm thanh lớn của hệ thống khiến Lê Thầm dần tỉnh táo, cậu từ từ hạ hai chân, sau đó hơi cúi đầu, căn phòng im lặng đến mức chỉ còn nghe thấy vài hơi thở run rẩy.
"Ừ." Một lúc lâu sau Lê Thầm mới đáp lại một chữ này.
Đêm qua 0373 nói cho cậu biết, nếu muốn để Thời Tễ sống lại, chỉ có duy nhất một biện pháp—
Phá hủy thế giới này.
Hệ thống của Thời Tễ đã thu thập linh hồn và sinh mệnh của anh ấy, giờ lại bị Lê Thầm phá hủy, linh hồn của anh ấy vô tình bị buộc ném vào một góc của thế giới, nếu không phá hủy nó, anh ấy sẽ không bao giờ tỉnh lại.
Nghe được phương pháp này, Lê Thầm sửng sốt vài giây, do dự hỏi: "Hủy diệt thế giới...có nghĩa là những người khác cũng phải..."
cc ngập ngừng nói, nửa câu còn lại vướng ở khóe miệng, đôi môi mấp máy hai lần nói ra từ "chết".
【 Điều này là không thể tránh khỏi 】0373 nói ra sự thật tàn khốc bằng giọng nói lạnh lùng.
Bàn tay đang nắm chặt của Lê Thầm bỗng nhiên buông ra, cơn gió xuyên qua lòng bàn tay, cuốn đi tia ấm áp cuối cùng còn sót lại.
Sau đó, cậu không khỏi bật cười, trong tiếng cười tràn ngập nổi đau xót vô tận.
Bời vì trong giây phút đó, ý nghĩ duy nhất của cậu chỉ là đổi lấy thế giới này để cứu Thời Tễ.
Trong vô số những câu hỏi mà Tề Quy để lại, cậu đã chọn Thời Tễ mà không hề do dự
Nhưng nếu cho anh cậu biết cậu dùng phương pháp này để hồi sinh hắn, chắc hẳn anh ấy sẽ áy náy suốt đời.
"Còn cách nào khác không?" Lê Thầm thấp giọng hỏi: "Ít nhất...không để người khác phải hi sinh."
Giọng nói của cậu ngày càng nhỏ dần, tim đập càng lúc càng nhanh, thấp thỏm sợ phải nghe thấy câu trả lời mà bản thân không thế chấp nhận được.
【 Có.】
Không ngờ 0373 lại trả lời như vậy.
Lê Thầm ngước mắt, con ngươi mờ mịt cuối cùng cũng thấy chút ánh sáng: "Tôi phải làm gì?"
0373 dừng lại trước mặt cậu, hạt đậu đen nhỏ xíu nhìn chằm chằm Lê Thầm, sau nó nói ra từng chữ một:
【 Dùng cậu đổi lấy thế giới.】
Lê Thầm cau mày không hiểu.
0373 làm bộ mặt thở dài, giải thích: 【 Muốn hủy diệt thế giới cần phải phá hủy lõi của nó, nếu ký chủ thay thế lõi này thì mới có thể tiếp tục duy trì thế giới.】
"Tôi sắp chết sao?" Lê Thầm theo bản năng hỏi, sau đó như ý thức được điều gì, hai tay cậu che miệng, như một đứa trẻ bất lực khi phạm sai lầm, "Không, ý tôi là..."
【 Sẽ không.】
0373 ngắt lời cậu không thương tiếc.
【 Nhưng ký chủ sẽ phải đời. Khi thế giới xây dựng lại lõi mới xong, ký chủ mới có thể ra ngoài. Tuy nhiên, thời gian chờ đợi có thể là một tuần, một năm, mười năm, hoặc hàng trăm năm.】
【 Khi đó, cơ thể của ký chủ sẽ ngừng phát triển, cậu sẽ không già hay chết đi. Chỉ có một mình cậu ở đó, đối mặt với màn đêm dài vô tận.】
Lê Thầm nuốt khan, hệ thống giải thích rõ ràng như vậy, hắn liền hiểu được.
Chỉ là...
Qua một năm, ba năm, mười hay hai mươi năm, Lê Thầm sợ sau khi rời đi, Thời Tễ sẽ hoàn toàn quên mất cậu.
Nhưng đây lại là cách duy nhất.
"Được." Một giây tiếp theo, Lê Thầm ngẩng đầu nhìn 0373. "Tôi đi."
Hai chữ ngắn gọn nhanh chóng biến mất trong không khí, 0373 không nói gì, chỉ im lặng nhìn Lê Thầm một lúc lâu, sau nó nó nói:
【 Tôi thật không biết tại sao tôi lại làm việc chăm chỉ như vậy cho một tên pháo hôi độc ác nữa.】
Hệ thống lẩm bẩm.
Âm lượng của nó không lớn, nhưng vì nó ở gần tai Lê Thầm nên Lê Thầm hoàn toàn có thể nghe rõ.
"Anh ấy không phải là pháo hôi độc ác." Lê Thầm không khỏi phản bác: "Anh ấy là anh của tôi."
"Là người tôi yêu."
"Tôi sẵn sàng hy sinh mạng sống của mình..."
【 Dừng lại! Dừng lại!.】
0373 khinh thường liếc nhìn cậu: 【 Đợi gặp anh cậu rồi hãy bày tỏ. Tôi mắc ói lắm rồi】
"Hệ thống cũng buồn nôn à?" Lê Thầm nghiêng đầu.
【 Tất nhiên rồi !!!】0373 lớn tiếng cãi lại, hai mắt nó biến thành hai vòng tròn lớn.
Lê Thầm cười lạnh: "Vậy giờ bắt đầu đi."
【 Bây giờ?】0373 hỏi, 【 Bắt đầu rồi thì không thể quay lại được đâu đó.】
Lê Thầm gật đầu.
Cậu cụp mi, quay lại bên giường, cúi người cần thận ôm lấy má Thời Tễ.
Sau đó, Lê Thầm lặng lẽ cúi người hôn lên khóe môi lành lạnh của Thời Tễ dưới ánh trăng.
"Em sẽ đến tìm anh."
Cậu trầm giọng, ánh mắt đầy nhớ nhung.
"Anh."
"Anh phải chờ em."
Vừa nói xong, Lê Thầm ngầng đầu lên, sàn nhà rung chuyển như động đất, ánh đèn trên đầu không ngừng nhấp nháy, dưới lầu truyến đến vài tiếng kêu sợ hãi của những người giúp việc và quản gia.
Cậu đứng đó, cơ thể lắc lư theo mặt đất rung chuyển, sau đó, Lê Thầm cảm thấy quang cảnh trước mắt mình dần tối đi, không gian xung quanh dường như trong phút chốc trở thành một bức tranh bị đóng băng rồi tan vỡ như những mảnh kính, không ngừng rơi xuống.
Lê Thầm bình tĩnh quan sát cảnh tượng này, cho đến khi tất cả mảnh vỡ tan rã, trước mặt cậu xuất hiện một cái hố đen.
Sau đó cậu nhấc chân, những mảnh vỡ nhỏ lướt qua bên cạnh Lê Thầm. Mỗi khi cậu bước một bước, sàn nhà dưới chân cậu sẽ rơi xuống, cho đến khi cậu dừng lại trước hố đen, chỉ còn sót lại duy nhất một mảnh vụn, để lại phía sau Lê Thầm là một vực thẳm sau không thấy đáy.
Lê Thầm giơ tay xuyên qua hố đen trước mặt, sau đó không hề suy nghĩ mà bước vào.
Cuối cùng cậu cũng bước vào khoảng không này.
02.
Lê Thầm mở mắt ra nhìn bóng tối dày đặc trước mắt, cậu giơ tay xoa xoa thái dương đau nhức, sau đó cố gắng đứng dậy bước về phía trước vài bước.
Cậu không nhớ rõ mình đã ở nơi này bao lâu, cũng không biết mình đã ở đây tận mười ngày, cho đến khi 0373 nhắc nhở cậu.
Hôm sau, Lê Thầm bất ngờ phát hiện trí nhớ của mình dần trở nên mờ nhạt. Thậm chí cậu còn phải mất một thời gian dài để nhớ những gì đã xảy ra vào hôm trước, đây là một cái giá để lấy cậu đổi với thế giới.
【 Cậu sẽ quên tất cả mọi người, tất cả mọi thứ. 】0373 nhắc nhở tử tế.
Lê Thầm ngơ ngác hỏi một câu vô nghĩa: "Tôi cũng quên đi anh trai của tôi à?"
0373 không trả lời.
Điều này làm cho Lê Thầm có chút choáng váng.
Cậu không biết trí nhớ của mình sa sút nhanh đến mức nào, liệu cậu có quên đi Thời Tễ trước khi rời khỏi đây hay không?
Lê Thầm nhanh chóng chạm vào túi lấy ra một tác phẩm điêu khắc nhỏ, vật này là do cậu dùng dao chạm khắc từng chút một khi đứng cạnh Thời Tễ.
Bởi vì là người mới, kỹ năng yếu kém nên chỉ có thể tạc ra một nửa dung mạo của Thời Tễ, so với bức tượng ở trường thì nhiếu lắm cũng chỉ ra hình dáng con người.
Nhưng Lê Thầm lại coi như nó là báu vật, ngày đêm cất giữ trong túi, đến nỗi khi bước vào một chiều không gian khác, cậu cũng vô tình mang theo vật này vào trong.
Không gian tối đen đến mức cậu không thể nhìn thấy bàn tay của chính mính, vì không thể nhìn thấy nên Lê Thầm chỉ có thể chậm rãi xoa xoa ngón tay lên tác phẩm điêu khắc, nhớ kỹ đây là mi mắt của anh ấy, mũi của anh ấy, và cả đôi môi của anh ấy.
Cậu hình dung dáng vẻ của Thời Tễ trong đầu, khắc sâu ký ức này vào trong xương tủy.
Cậu không thể quên được Thời Tễ.
Thời Tễ không thể nào bị lãng quên được.
Đây là thứ bám víu giúp cậu có thể tiếp tục sống sót, nếu quên đi Thời Tễ, cuộc sống của cậu sẽ trở nên vô nghĩa.
Lê Thầm kiên trì chạm vào tác phẩm điêu khắc, dùng đầu ngón tay mân mê từ ngày này qua ngày khác. Cậu chà xát từng góc cạnh của phiến đá cho đến khi chúng mịn màng, các dấu vết của con dao dần biến mất, cho đến cuối cùng Lê Thầm không còn tìm thấy được nó, từ đó, cậu không còn nhớ Thời Tễ trông như thế nào nữa.
Ký ức bị xóa sạch, cậu chỉ cảm thấy linh hồn của mình hoàn toàn trống rỗng. Đôi khi cậu hoàn toàn không thể nhớ ra mình là ai, và tại sao mình lại ở đây.
Thỉnh thoảng khi tỉnh táo, Lê Thầm đập vỡ khối điêu khắc đã ở bên mình bấy lâu nay, sau đó nhặt một mảnh sắt nhọn viết lên Thời Tễ lên cánh tay.
Mảnh da bị trầy xước gây ra cơn đau dữ dội, máu từ vết thương chảy ra, nhỏ vào màn đêm đen tối, cậu gây ra vô số vết sẹo trên cơ thể, sau đó nó sẽ lại đóng vảy, khi đó sẽ bị Lê Thầm xé toạc ra lần nữa.
Cậu khắc tên Thời Tễ vào lòng, chỉ cần cậu còn nhớ được cái tên này là vẫn có thể tìm được anh mình.
Màn đêm ở đây quá dày đặc, xung quanh yên tĩnh không một cơn gió. Lê Thầm ở đây một mình, khi rãnh rỗi thì lại trò chuyện với 0373
Bảy năm trôi qua, cho đến khi 0373 cạn kiệt năng lượng, chút âm thanh máy móc cuối cùng lọt vào tai Lê Thầm.
Sau đó...
Cậu bị bỏ lại một mình, đối mặt với bóng đêm vĩnh cửu.
---
тrυyện мìnн cнỉ đăng dυy nнấт ở waтpaтт của @ngcngυyn743, мấy вạn rãnн rỗι тнì gнé nнà мìnн cнơι nнa ( ꈍᴗꈍ) đừng đọc ở мấy cнỗ ĸнác, мìnн pùn lắм ó (。•́︿•̀。)
---
03.
Lúc Bạch Mộc bế Lê Thầm lên, cậu ta cảm thấy có chút kỳ lạ.
Thiếu niên nằm trên mặt đất trông chỉ như mới mười tám, mười chính tuổi, thân hình gầy gò, hai gò má hơi hóp, toàn thân ướt nhẹp, được bao phủ bởi một vòng màu xanh nhạt.
Lần đầu Bạch Mộc nhìn thấy cậu, cậu ta ngơ ngác đi về phía trước, giây tiếp theo lại thấy cậu đạp không trung rơi xuống nước.
Từ góc nhìn của Bạch Mộc, cậu giống như một bệnh nhân không thiết sống nữa vậy.
Vì vậy, Bạch Mộc không kịp suy nghĩ liền nhảy xuống cứu người này, thậm chí còn quẳng luôn việc đang hẹn hò với bạn gái ở thư viện ra sau đầu.
"Này." Bạch Mộc đưa tay vỗ vỗ gò má thiếu niên, đồng thời cậu ta cũng kiểm tra hơi thở của cậu, phòng trường hợp cần gọi cấp cứu.
Mí mắt của thiếu niên run lên vài cái rồi từ từ hé mở, trong khoảnh khắc đôi mắt xanh trong chạm mắt với Bạch Mộc, cậu ta thừa nhận mình đã bị mỹ nhân này hấp dẫn.
Thiếu niên ngơ ngác ngồi dậy, quay đầu nhìn xung quanh, ánh mắt nghi hoặc và bất an, giống như con thú nhỏ vô tình đột nhập vào rừng xanh.
Ánh mắt cậu đảo khắp nơi, một lúc sau mới dừng lại ở Bạch Mộc.
Hơi thở Bạch Mộc ngưng trệ vài giây, cậu ta vô thức nuốt khan: "Xin lỗi...cậu là người nước ngoài à?"
Lê Thầm không trả lời, hoặc là căn bản cậu chẳng hề nghe thế đối phương nói gì.
Đầu óc cậu vẫn còn mơ hồ. Lê Thầm nhớ lại sau khi cậu vô tình tỉnh dậy, cậu đã thấy một luồng sáng nhấp nháy trước mặt. đối với Lê Thầm, một người đã chìm trong bóng tối không biết bao nhiêu năm, ánh sáng là sự hấp dẫn chết người nhất.
Vì vậy cậu theo phản xạ chạy về phía ánh sáng trắng, khi cậu hoàn toàn đắm chìm trong ánh sáng, đôi mắt cậu bị kích thích đến mức không thể mở ra ngay. Ánh sáng làm lộ ra làn da hồng hào cùng mạch máu, làm cho nhãn cầu của Lâm Dật tự động tiết ra nước mắt sinh lý, sau một lúc lâu, ánh sáng đó mới biến mất.
Lê Thầm thử mở mắt ra, nhưng chưa kịp lau đi nước mắt, cậu đã cảm thấy mình mới bỏ lỡ gì đó...
Giây tiếp theo, cậu rơi xuống nước.
Cậu bối rối nhìn xung quanh, gần đó có rất nhiều người, bọn họ tò mò vì sao cậu lại rơi xuống nước. Nhiều người như thế nhưng cậu lại chẳng ngửi thấy mùi gì. Alpha, hay pheromone của Omega.
Đây là thế giới chỉ toàn là Beta...
Thế giới này...cậu có một người anh!!!
Lê Thầm mở to hai mắt, đôi mắt đang đờ đẫn bỗng nhiên sáng lên.
"Cái đó...!!!" lúc này, một giọng nói xa lạ vang lên bên tai cậu, kéo Lê Thầm về từ những suy nghĩ xa xăm.
Ánh mắt cậu từng chút một rơi vào người đối diện. người trước mắt trông cũng trặc tuổi cậu, trên gò má trắng nõn của cậu ta có một vệt phấn, toàn thân ướt đẫm, nước nhỏ xuống từ mái tóc đến sống mũi
Lê Thầm nhìn cậu ta.
Sau đó, cậu nhận ra trong sự hỗn loạn vừa rồi, dường như đã có ai liều lĩnh túm lấy cậu vào kéo vào bờ.
Thiếu niên mặc đồng phục tiến lại gần, vẻ mặt lo lắng: "Tôi là Bạch Mộc, hiện tại cậu cảm thấy thế nào? Có thấy khó chịu ở đâu không? Tôi gọi xe cứu thương rồi, có cần tôi giúp không? Cậu có gia đình cần tôi liên hệ không?"
Cậu ta nói rất nhanh, vừa nói liền bắt đầu lo lắng chuyện khác: "Không biết có hiểu được hay không, cậu thật sự là người nước ngoài sao?"
Bạch Mộc ngập ngừng: "Ừm...helllo..."
"Thời Tễ." Đối phương còn chưa nói xong, Lê Thầm đã lên tiếng cắt ngang.
Nghe thấy người trước mặt nói chữ Hán, Bạch Mộc không khỏi thở phào nhẹ nhõm: "Thì ra tên của cậu là Thời Tễ."
Sau đó, người trước mặt lại lắc đầu: "Không, tôi không phải Thời Tễ."
Bạch Mộc nghe xong thì sửng sốt, sau đó cau mày cẩn thận nhìn thiếu niên này, ngoại trừ đôi mắt xanh lam sáng ngời, hình như đầu óc cậu ta có chút vấn đề.
Lê Thầm nhận ra đối phương đang nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ, cậu đưa tay gạt đám tóc ướt trên trán, nhíu mày.
Những ký ức đã biến mất đã lâu lại hiện về sau khi cậu rời khỏi khoảng không, tràn vào đầu như thủy triều dữ dội, cậu cảm thấy thái dương đau nhức một múc lâu, sau đó nói bằng giọng khàn khàn: "Tôi muốn tìm Thời Tễ."
"Được rồi, Thời Tễ!" cuối cùng cũng nghe ra được một ít tin tức hữu dụng, Bạch Mộc lập tức viết ra, sau đó tiếp tục nói: "Đối với cậu người này là ai?"
"Anh trai." Lê Thầm không chút do dự trả lời.
Rất tốt, có thề trả lời câu hỏi một cách bình thường, có vẻ đầu óc cũng không có vấn đề gì.
Bạch Mộc âm thầm nắm chặt nắm đấm.
"Vậy cậu có biết số điện thoại của anh mình không?" Bạch Mộc hỏi.
Lê Thầm suy nghĩ một lúc rồi đọc một dãy số.
Bạch Mộc nhập số vào di động, nhấn nút quay số, nhưng không ngờ cuộc gọi lại thông báo số máy không tồn tại.
Cậu ta nhếch khóe miệng nhìn Lê Thầm: "Cậu đọc lại số được không?"
Lê Thầm lại đọc một cách vô cảm.
Bạch Mộc cụp mắt kiểm tra từng con số, cuối cùng lại nhấn nút quay số.
"Xin lỗi, số máy bạn gọi không tốn tại..."
Giọng nữ không chút thăng trầm cảm xúc vang lên.
Bạch Mộc "ừm" một tiếng, có chút khó hiểu: "Vậy cậu có biết anh trai mình đang ở đâu không?"
Lê Thầm chớp mắt hai cái: "Không biết."
Vẻ mặt Bạch Mộc cứng ngắt: "Thế tôi đành đưa cậu đến đồn cảnh sát trước."
Nói xong, cậu ta định đứng dậy, nhưng giây tiếp theo đã bị Lê Thầm túm vạt áo dùng sức lôi xuống.
Bạch Mộc căn bản không đứng vững, bị Lê Thầm kéo một phát ngã xuống đất.
Cậu ta đau đến không thở được, nét mặt nhăn nhó, đang định nói gì đó thì Lê Thầm đột nhiên đi tới, ánh mắt nhìn thẳng Bạch Mộc.
Ánh mắt đối phương quá nóng bỏng, lời nói vừa đến bên miệng Bạch Mộc bị cưỡng ép nuốt xuống, cậu ta vô thức lùi ra phía sau.
"Ừ...cậu có chuyện gì thì cứ nói..." Bạch Mộc hoảng hốt đưa tay muốn đẩy Lê Thầm ra, "Đừng, đừng làm gì tôi."
"Đưa tôi đi tìm anh trai!" Lê Thầm giữ chặt tay đối phương.
Nói xong, Lê Thầm cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, liền mím môi, hai mắt đỏ hoa đẫm lệ nhìn chằm chằm Bạch Mộc.
"Vui lòng."
Trong giọng điệu có chút sự tiếc nuối không thể che giấu.
Bạch Mộc không nói nên lời.
Bạch Mộc sửng sốt.
Bạch Mộc cứng đờ.
Cậu ta hình như...hình như gặp phiền toái lớn rồi !!!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]