Trong phòng yên tĩnh đến mức cảm giác có chút quỷ dị, mùi máu tươi tràn ngập trong không khí làm Lê Thầm không nhịn được mà nhíu mày, ánh mắt cậu gắt gao dán chặt nhìn xuống người đang nằm trên nền đất, ánh đèn mông lung nhợt nhạt chiếu xuống đỉnh đầu, đối phương không nhúc nhích gì mà chỉ nằm yên ở đó.
Lê Thầm cố gắng từng chút một dùng sức hít thở, cậu cảm giác như hai chân của mình như bị rót chì, không thể bước nổi dù chỉ là nửa bước chân. Đôi đồng tử đen láy vốn đã quen với bóng tối gần như có thể nhận ra đối phương ngay, nhưng lý trí cậu không cho phép mình chấp nhận nên cậu chỉ đứng yên ở đó, nhìn chằm chằm bóng người trên mặt đất thật lâu.
Cánh môi của run rẩy như quên cả thở, đến khi đại não thiếu oxy, phổi phát ra tín hiệu cầu cứu thì Lê Thầm mới lấy lại tinh thần, cậu hít một hơi thật sâu, chậm rãi nhấc chân đi về phía Thời Tễ.
Mỗi một bước đi, cậu lại cảm thấy trái tim của mình đập mạnh hơn một chút, cơ bắp toàn thân không tự giác mà run rẩy. Cậu căn bản không ý thức được hiện tại sắc mặt của mình khó coi đến mức nào, âm thanh hô hấp trở nên đứt quãng, Lê Thầm dừng bên cạnh Thời Tễ, giây tiếp theo, cả người cậu mất khống chế mà mềm nhũn, trực tiếp quỳ rạp xuống cạnh bên người đàn ông.
Trong bóng đêm Thời Tễ nằm giữa vũng máu, hai tay còn nắm chặt con dao trước ngực, máu theo ngón tay tái nhợt chảy xuống, lan ra toàn bộ cánh tay. Đôi mắt hắn khép hờ, đôi đồng tử đen nhánh ảm đạm không chút ánh sáng.
Lê Thầm trừng lớn mắt, cảm giác khó thở mãnh liệt trào lên cổ họng, cậu hé miệng thở dốc từng đợt, đồng tử run rẩy nhìn thi thể của Thời Tễ, cảm xúc kích động khiến khuôn mặt đỏ ửng lan xuống đến tận cổ, tay cậu run rẩy vươn ra, từ từ tiến gần cánh mũi của hắn.
Đầu ngón tay mang theo hơi lạnh dừng trước mũi Thời Tễ, lại không cảm nhận được bất kỳ hơi thở nào, Lê Thầm vẫn không tin mà nghiêng đầu, áp tai của mình xuống.
Vẫn không thể cảm nhận được gì.
Bỗng nhiều hốc mắt Lê Thầm nóng lên, cậu gian nan nuốt một ngụm nước bọt, khẽ hé mở đôi môi khô khốc, gọi: "...Anh ơi?"
Người đàn ông trước mặt không đáp lại cậu, hắn vẫn cứ duy trì tư thế này, hàng mi dài che khuất đôi mắt, thoạt nhìn chỉ giống như đang ngủ.
Làm sao có thể...
Làm sao có thể...
Lê Thầm ghé sát người vào Thời Tễ, ngón tay nắm lấy quần áo đối phương, máu của người nọ sớm đã làm ướt đẫm vạt áo, Lê Thầm cúi đầu, trán đặt trên bụng Thời Tễ.
Thi thể đã mất đi năng lực hô hấp, bụng tự nhiên cũng sẽ không còn phập phồng. Đôi mắt Lê Thầm không ngừng trợn to, bên trong xuất hiện tia máu, ngón tay trắng bệch nắm chặt quần áo người nọ, bờ vai cậu nhẹ nhàng run lên, tiếp theo đó tiếng nức nở dần dần đánh vỡ khoảng không tĩnh lặng trong phòng.
Bởi vì Thời Tễ đã mất, liên kết cộng cảm trực tiếp bị giải trừ, cơn đau không ngừng co rút ở tim giờ phút này biến mất không còn tăm hơi, nhưng Lê Thầm vẫn cảm thấy ngực mình đau muốn chết, như là da thịt bị cắt xẻ, trái tim như bị kéo ra khỏi lồng ngực, sau đó bị ném xuống đất tàn độc mà dẫm nát.
"Anh ơi..." Lê Thầm khàn giọng mở miệng gọi, cậu ngẩng đầu vươn hai tay áp lên gương mặt Thời Tễ, ngón tay ấm áp chỉ có thể cạm vào một mảng da thịt lạnh lẽo, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống má Thời Tễ, "Em đau quá."
Cậu nhỏ giọng nói, không ngừng lặp đi lặp lại những lời này.
Lê Thầm gỡ ngón tay đang nắm con dao của Thời Tễ ra, kéo tay hắn giơ lên đặt lên đầu mình. Nếu là ngày thường, khi cậu làm nũng nói ra những lời như thế, Thời Tễ nhất định sẽ càm ràm, nhưng một bên lại trái lương tâm mà xoa xoa đầu cậu xem như an ủi.
Nhưng hiện tại, sau khi không còn lực tay cậu khống chế, tay người đàn ông sẽ ngã xuống, dù Lê Thầm cầu xin thế nào đối phương cũng không phản ứng lại. Khuôn mặt dính máu dưới ánh đèn mỏng manh lặng lẽ lập loè, tựa như đang cười nhạo Lê Thầm vô năng.
Đột nhiên, trong không khí tĩnh lặng không tiếng động bất thình lình vang lên âm thanh khác.
【—— nhiệm vụ của thế giới này đã hoàn toàn bị buộc ngừng lại, đang trong quá trình chặn các lối đi.】
【 Đang đồng bộ dữ liệu... đồng bộ dữ liệu... 】
【 Thất bại. 】
Âm thanh máy móc lạnh như băng đánh thẳng vào màng nhĩ Lê Thầm, cậu nhấc mi mắt lên, đôi mắt xanh chợt trầm xuống, vài giây trước đầu óc còn hỗn loạn mà giờ phút này lại cực kỳ tỉnh táo. Lê Thầm lảo đảo bò dậy từ mặt đất, áo sơ mi trắng tinh bị vấy máu đặt biệt chói mắt, khiến cậu trông như ác ma vừa được thức tỉnh.
Cậu vô cảm ngẩng đầu lên, ánh mắt không bỏ sót nơi nào xung quanh, tuyến thể phía sau vì mất khống chế mà bắt đầu nóng lên, như có một ngọn lửa đang bốc cháy trên làn da cậu, bàn tay bên hông nắm chặt thành quyền, đầu ngón tay trực tiếp đâm xuyên vào lòng bàn tay xuyên qua lớp da thịt.
【Hệ thống đang ở khởi động lại lần nữa】
Âm thanh lại lần nữa vang lên bên tai.
Lê Thầm vẫn cứ đứng yên tại chỗ đảo mắt nhìn quanh, khung cảnh trong mắt cậu vẫn ảm đạm u tối, bóng tối dày đặc bao phủ quanh cậu, chỉ thấy thứ cậu muốn tìm nhất đang từ từ hiện ra.
【 Hệ thống đang cố gắng phong tỏa các cửa ra vào một lần nữa. 】
Đột nhiên, trong bóng tối hiện lên một nguồn ánh sáng, trong giây phút luồng sáng lướt qua, tốc độ nhanh đến mức không kịp phản ứng.
Lê Thầm nhắm mắt.
【 Đang đồng bộ dữ liệu...... Năm, bốn, ba, hai ——】
【 Một. 】
Nơi âm thanh cuối cùng phát ra, Lê Thầm đột ngột mở mắt, trong bóng tối lại lần nữa hiện lên một luồng sáng, dường như ánh sáng ấy trong mắt cậu dần bị chậm đi, vầng sáng tan rã chậm rãi tụ lại, Lê Thầm lập tức xác định được một hướng, một bên âm thầm gọi 0373, một bên nhanh chóng đi về hướng kia.
【 Cánh cửa liên kết số một đã đóng. 】
Gần hơn.
Lê Thầm gắt gao nhìn chăm chú vào luồng sáng chói mắt kia.
【 Cánh cửa liên kết số hai đã đóng.】
Bên tai là một mảnh yên lặng, gần như chỉ có âm thanh của hệ thống Thời Tễ vang vọng trong phòng.
Gần hơn nữa.
Lòng bàn chân ma sát mạnh xuống sàn nhà, khoảng cách ngày càng gần, ánh sáng của hệ thống càng chói mắt, Lê Thầm cảm thấy hốc mắt của mình đã bắt đầu trở nên khô khốc, nước mắt sinh lý không chịu nổi mà tràn ra làm ướt đẫm.
Giây tiếp theo, cậu vươn tay, nhoáng một cái đã bắt được ánh sáng kia.
【 Cánh cửa liên kết số ba... Cánh cửa liên kết số ba đóng thất bại. 】
Rất nhanh, một âm thanh đinh tai nhức óc vang lên.
【 Cảnh báo! kiểm tra phát hiện tín hiệu lạ đang đến gần! 】
【 Cảnh cáo! Tín hiệu lạ đang tấn công hệ thống! 】
【 Chế độ bảo vệ đã được kích hoạt.】
Lòng bàn tay truyền ra tiếng "xèo xèo". Hệ thống vì bảo vệ bản thân mà không ngừng tăng nhiệt độ, luồng sáng nóng rát không chút lưu tình đốt cháy lòng bàn tay Lê Thầm, cậu thậm chí còn ngửi thấy được cả mùi khét.
Nhưng hiện tại Lê Thầm đã không còn cảm nhận được bất kỳ đau đớn nào, ánh mắt cậu lạnh lẽo nhìn thẳng vào hệ thống đang núp sau luồng ánh sáng, tiếp theo, Lê Thầm mấp máy môi: "0373."
"Huỷ nó đi."
Đây là lần đầu tiên cậu mở miệng ra lệnh cho 0373, ngữ khí bình tĩnh đến mức tưởng chừng như đang nói về một chuyện vô cùng tầm thường, Lê Thầm hơi nâng cằm lên, ánh mắt nhìn hệ thống còn mang theo mấy phần trào phúng.
Chỉ có mình cậu mới biết, cậu đã chẳng còn lý trí nữa rồi, nếu không phải cái hệ thống này chủ động xuất hiện trước mặt cậu, cậu sẽ không tiếc bất cứ thứ gì mà đem nó xóa sổ khỏi thế giới này.
0373 sau khi nghe lệnh lập tức thực hiện, âm thanh hệ thống của Thời Tễ lập tức trở nên đứt quãng, dòng điện không ổn định làm nó liên tục phát ra tiếng cảnh báo, nhiệt độ của nó ngày một lên cao, làn da từ lòng bàn tay Lê Thầm đã bị cháy, màu máu đỏ tươi bắt đầu trào ra.
Cậu cố chấp mà bắt lấy hệ thống, máu tươi trào ra bao phủ lấy ánh sáng của hệ thống, ngay sau đó, Lê Thầm nghe thấy được một tiếng "bụp" vang lên, hình như có gì đó đã nổ tung, độ nóng trong tay cậu sau đó cũng giảm dần, chói mắt đến mức khiến ánh sáng trước mắt cậu biến thành một màu đen rồi từ từ nhạt dần.
【 Hệ thống đã bị quấy nhiễu nghiêm trọng, không thể tiếp tục vận hành, đã giải trừ trói định với ký chủ, tự động tiêu hủy được kích hoạt. 】
【 Năm, bốn, ba, hai, một. 】
【 Kích hoạt thành công. 】
Âm thanh vừa phát ra, màn đêm xung quanh lại lần nữa tràn về, cắn nuốt phần ánh sáng còn lại. Lê Thầm rũ mắt, mở tay ra nhìn chằm chằm một chiếc máy nhỏ hình cầu trong lòng bàn tay, ánh đèn khởi động bên trên bề mặt đã hoàn bị phá hỏng.
Kết thúc rồi.
Có âm thanh vang lên trong đầu Lê Thầm.
Cậu đã giải quyết thứ giết chết anh ấy rồi.
Nhưng rốt cuộc anh trai cậu vẫn chưa hề tỉnh lại.
Cảm xúc kịch liệt quét qua, Lê Thầm lập tức quỳ rạp xuống đất, lòng bàn tay bị bỏng chống đỡ trên mặt đất, cậu tuyệt vọng mà lớn tiếng khóc.
Bóng đêm ngoài cửa sổ dần dần rút đi, thứ ánh sáng đầu tiên thuộc về mùa xuân đánh tan bóng đêm vô tận thong thả chiếu vào trong phòng, vừa vặn chiếu rọi lên người Thời Tễ.
Quanh thân hắn bị ánh sáng nhàn nhạt bao phủ, dịu dàng hư ảo đến mức không chân thật, hai mắt Lê Thầm đẫm lệ mơ màng nhìn chằm chằm cảnh tượng này, giây tiếp theo nâng tay chân chật vật mà bò qua, kéo Thời Tễ vào trong lòng ngực mình.
0373 biến thành búi tóc nhỏ ra nhắc nhở cậu, cảm xúc của cậu khi mất khống chế quá đáng sợ, nếu không thể bình tĩnh lại thì sẽ xảy ra hậu quả khôn lường.
Nhưng Lê Thầm cái gì cũng không nghe vào.
Người yêu của cậu ra đi vào mùa xuân.
Từ đó trở đi, thế giới trở nên yên tĩnh vô thanh.
--
тrυyện мìnн cнỉ đăng dυy nнấт ở waтpaтт của @ngcngυyn743, мấy вạn rãnн rỗι тнì gнé nнà мìnн cнơι nнa ( ꈍᴗꈍ) đừng đọc ở мấy cнỗ ĸнác, мìnн pùn lắм ó (。•́︿•̀。)
---
"Lê Thầm đâu? Lê Thầm đang ở đâu?!"
Khi Lâm Dật vọt vào cửa, vừa lúc gặp được Giang Mặc đứng trước cửa nhà, hốc mắt thiếu niên ửng hồng, yên lặng chỉ chỉ vào cánh cửa đóng chặt trước mặt, chỉ một động tác cũng khiến Lâm Dật hiểu rõ.
Không biết là ai tuồng tin Thời Tễ đã chết ra ngoài, trong khoảng thời gian ngắn đã khiến tất cả mọi người vô cùng bàng hoàng. Nhưng khi bọn họ chạy tới ký túc xá giáo viên, chỉ thấy căn phòng sạch sẽ ngăn nắp.
Không có vết máu, không có Thời Tễ, Lê Thầm cũng không có, không ai biết buổi tối ngày hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ là mọi người đều bị ảnh hưởng bởi vì người đàn ông ấy đột ngột từ bỏ sinh mệnh, đối với những người khác mà nói là một loại đã kích không nhỏ.
"Ở bên trong sao?" Lâm Dật thấp giọng mở miệng, chung quanh là những người giúp việc cùng quản gia lặng lẽ đứng khóc, hắn tới gần Giang Mặc, lại hỏi, "Ở trong đó bao lâu rồi?"
Giang Mặc thở dài, giơ ba ngón tay: "Ba ngày."
Hắn là người đầu tiên tìm được Lê Thầm, căn cứ theo lời quản gia lúc đó, khi Lê Thầm ôm thi thể đầy máu của Thời Tễ trở về, hình ảnh này vô cùng kinh khủng, thiếu niên trầm mặc không nói gì lên lầu đi thẳng vào phòng, từ khi đó đến đã đã là ba ngày.
Ba ngày, cậu không ăn không uống, không biết ngày đêm mà canh giữ bên cạnh Thời Tễ, thậm chí không đi ra khỏi phòng quá một bước.
Khi nghe Giang Mặc trả lời, Lâm Dật kinh ngạc trừng to mắt: "Ba ngày?! Thằng nhóc này còn muốn sống hay không vậy!"
Nói xong, cậu vội vàng chạy đến cạnh cửa, dùng sức mà đập cửa phòng: "Lê Thầm! Mở cửa!!"
Lâm Dật cắn răng, liên tục gọi một lúc, người trong phòng lại dường như chẳng có bất kỳ động tĩnh nào, cậu tức giận đến mức đá vào cửa phòng mấy cái, Giang Mặc bên cạnh phải giữ chặt cậu lại: "Thôi bỏ đi, những cách dùng được đều dùng cả rồi, chỉ là cậu ta không chịu ra."
"Cậu ấy không ra vậy nên để cậu ấy nổi điên thế à?" Hốc mắt Lâm Dật đỏ ửng, đối diện với đôi mắt cũng đỏ bừng của Giang Mặc, cậu có gắng ổn định lại cảm xúc của mình: "Giang Mặc, cùng nghĩ cách khác đi, mặc dù chúng ta không một ai tin rằng Thời tiên sinh đã ra đi, nhưng cũng không thể để Lê Thầm tự đi tìm đường chết thế được."
Vừa dứt lời, Lâm Dật nắm lấy tay Giang Mặc: "Chúng ta phá cửa ra đi."
Sau đó, cậu quay đầu nhìn về phía người kia, nói ra lời đề nghị của mình, nhóm người hầu và quản gia nước mắt lưng tròng ngẩng đầu lên, do dự một lúc nhưng rồi vẫn đồng ý.
Vì thế, bảy tám người đứng trước cửa, Lâm Dật cùng Giang Mặc đứng đầu, hai thiếu niên nhìn chằm chằm vào cửa phòng, trăm miệng một lời mà hô: "Một —— hai ——"
"Ba ——!!!"
Ngay khi bọn họ chuẩn bị đồng thời đẩy cửa phòng, một tiếng 'cùm cụp' đột nhiên vang lên bất ngờ, theo đó cửa phòng chậm rãi mở ra, Lê Thầm đột nhiên xuất hiện trước tầm mắt mọi người.
"A!! Chờ, chờ một chút!!"
Lâm Dật nói to một câu, dang tay ra ngăn cản người phía sau, nhưng bởi vì lực quán tính, vài tên người hầu và quản gia trực tiếp đè lên người Lâm Dật, cậu lảo đảo mấy bước, sau đó quỳ rạp xuống trước mặt Lê Thầm.
Lê Thầm nhàn nhạt mắt nhìn đỉnh đầu Lâm Dật, sau đó đảo mắt nhìn những người còn lại, mở miệng nói: "Mấy người... đang làm gì vậy."
Ngữ điệu khi nói ra những lời này ngoài ý muốn lại bình tĩnh đến lạ, duy chỉ có đuôi mắt còn ửng hồng đã bán đứng vẻ ngoài ấy, rõ ràng tình huống của cậu bây giờ không tốt lành gì.
"Cậu còn không biết xấu hổ mà đi hỏi lại à!" Lâm Dật được Giang Mặc đỡ dậy, cũng không để ý đến đầu gối đau nhứt, thở gấp trừng mắt nhìn Lê Thầm, "Tự nhốt mình trong phòng ba ngày, ai không biết còn tưởng cậu muốn tu tiên đó!"
Cậu ta điên cuồng mắng, đủ loại lời nói độc địa cay đắng đều nhằm vào Lê Thầm khiến những người xung quanh trợn mắt há hốc nhìn Lâm Dật, Giang Mặc vẫn luôn đứng bên cạnh muốn can ngăn nhưng cũng không kìm chế cậu ta lại được.
Lê Thầm mặt vô cảm mà nghe, cho đến khi Lâm Dật cuối cùng cũng hít một hơi sâu, giọt nước mắt đầu tiên chảy xuống.
"Cậu có biết.... Bọn này lo lắng cho cậu bao nhiêu không hả...."
Cậu nghẹn ngào, không quan tâm mà nâng tay lau sạch nước mắt, hàng lông mi đẫm nước, trông đáng thương vô cùng.
Lê Thầm trầm mặc thật lâu sau đó mới vươn tay, vỗ vỗ bả vai đang run rẩy của Lâm Dật.
"Không cần lo lắng cho tôi, tôi không sao." Giọng nói của thiếu niên có chút nghẹn ngào.
Lâm Dật nâng mắt đang muốn phản bác, giây tiếp theo, Lê Thầm lại tiếp tục nói.
Âm thanh trầm thấp len lỏi vào tai mỗi người.
"Tôi tìm được rồi... Cách có thể cứu anh tôi về."
---
Trước mắt là khoảng trắng vô tận.
Thời Tễ kéo từng bước chân nặng nề đi về phía trước, từ lúc hắn mở mắt tỉnh lại, bên cạnh trừ bỏ một màu trắng thì vẫn là cái màu trắng quỷ quái này.
Hắn theo bản năng sờ vào ngực mình, con dao vốn nên xuất hiện ở đấy lại không thấy đâu, nơi bị đâm thủng cũng đã khép lại, thân thể uyển chuyển nhẹ nhàng như vừa được trọng sinh.
Thời Tễ không rõ ràng lắm bản thân mình hiện tại rốt cuộc là còn sống hay là đã chết, nơi này là thiên đường hay là địa ngục, tóm lại hắn ở đây thời gian dài như vậy, cũng không có thấy thiên sứ hay ác ma nào tới tiếp đón mình.
Xung quanh chỉ có một sắc thái làm hắn không chịu được mà bắt đầu nôn nóng, nhưng hắn lại không có cách nào dừng chân lại, chỉ có thể máy móc đi về phía trước, mồ hôi mỏng theo thái dương chảy xuống.
Ở nơi này không có gió, không có mưa, không có mặt trời, không có đêm tối, tựa như một không gian khác bên ngoài thế giới, mà Thời Tễ lại là nhân loại duy nhất ở thế giới này.
Chẳng lẽ hắn không bị hệ thống giết chết? Ngược lại trước khi chết lại bị kéo vào một phó bản khác?
Trong đầu Thời Tễ lúc này bắt đầu vẽ ra vô số suy nghĩ.
Không đúng.
Hắn nhớ rõ ràng là bản thân đã tắt thở.
Nghĩ đến đây, ngực lại bắt đầu phản xạ có điều kiện mà ẩn ẩn đau, nhưng thực tế lại chẳng có gì, đau đớn chẳng qua là do tâm lý của hắn mà thôi.
Thời Tễ thở ra một hơi, dừng bước chân tính nghỉ một chút, hắn đã đi lâu lắm rồi, cho dù thân thể không mệt mỏi nhưng thần kinh hắn sắp không chịu được nữa.
Nhưng may mắn nhất chính là hắn không có cảm giác khát nước, cũng không thấy đói, trừ việc biển trắng trước mặt quá chói mắt, còn các cảm giác khác hắn đều không cảm nhận được gì, thật sự giống như một linh hồn, không có mục đích mà đi loanh quanh.
Thời Tễ ngẩng đầu, bốn phía đều mang sắc trắng khiến đồng tử hắn trầm xuống mấy phần, thời điểm hắn đang miên man suy nghĩ, hắn nhớ lại cuộc sống của mình trước khi xuyên sách, nhớ lại ở thế giới xa lạ gặp được 'đồng nghiệp', cuối cùng lại nhớ đến Lê Thầm.
Ngay thời khắc này, đầu óc Thời Tễ như bị đình chỉ công tác, không chịu được mà bắt đầu nhớ về Lê Thầm, hắn đoán Lê Thầm đã biết tin hắn chết, liệu cún con không thể thiếu chủ có làm gì để báo thù cho hắn không.
Hắn tự hỏi liệu Lê Thầm sẽ sống thế nào khi hắn không ở đấy, là sa sút hay vẫn có thể bình tĩnh, qua một đoạn thời gian dài, Lê Thầm có thể quên mất hắn và sau đó tiếp tục tìm kiếm tình yêu của đời mình hay không.
Mỗi một suy đoán trong lòng đều hóa thành tưởng niệm, đôi khi Thời Tễ lại ước ao nơi này có một cơn gió thổi qua, đem nhớ nhung của hắn đến bên Lê Thầm, khiến cậu có thể nghe thấy hắn.
Đáng tiếc là không có, những vấn vương của hắn tựa như được đóng gói cất vào lọ, từng phút từng giây tích lũy từng tháng ngày, rồi như tích góp nhiều quá mà tràn ra bên ngoài.
Hắn còn phải ở đây bao lâu nữa?
Cho đến khi linh hồn hoàn toàn biến mất sao?
Thời Tễ không thể xác định được, nhưng hiện tại hắn cũng không có cảm giác không thoải mái, hẳn là còn cần thời gian rất dài.
Hắn thở dài, tính toán định nhấc chân tiến về phía trước, đúng lúc này, dưới chân giống như có động đất run động mấy hồi, Thời Tễ ổn định cơ thể, tiếp theo cảnh giác quan sát xung quanh.
Màu trắng bao phủ xung quanh từng phút từng giây bắt đầu tiêu tán, hắn mở to mắt nhìn lên đỉnh đầu, chỉ thấy bên trên xuất hiện một khối hình hộp lớn như trò chơi ghép hình, mỗi hộp khối đều chiếu những thước phim quen thuộc, từ lần đầu được gặp Lê Thầm đến lần đầu được Lê Thầm hôn môi, gương mặt ửng hồng mà nhìn thuớc phim đang chiếu trước mắt.
Ngay sau đó, hình ảnh bắt đầu rơi xuống, tiếp đó khối hình như trò chơi ghép hình sụp đổ, cho đến khi hình ảnh cuối cùng biến mất, Thời Tễ bị cuốn vào trong màn đêm.
Hắn ngơ ngác chớp mắt, còn chưa hiểu rõ chuyện gì vừa xảy ra, trên mặt đột nhiên truyền đến cảm giác ướt át dính nhớp.
Đồ vật mềm mại bên trên còn có gai ngược, tiếp xúc với làn da mang đến cảm giác không quá thoải mái.
Thời Tễ giãy giụa mở to mắt, hình ảnh đầu tiên đập vào mặt hắn, là một tấm poster lớn trong phòng.
Poster chiếm một nửa diện tích mặt tường, mặt trên là ba người đàn ông mặc quần áo hoa lệ, ánh đèn điện chiếu rọi vào đôi mắt xanh của thiếu niên tóc đen.
Dưới góc bên phải, hai chữ "Lê Thầm" được viết rõ ràng.
Thời Tễ nhìn thoáng qua, trong đầu tự nhiên nhớ tới lúc hắn tranh nhau mua tấm poster này.
Rồi sau đó, hắn đột nhiên ý thức được việc gì đó.
Không, không đúng!!!
Thời Tễ "xoạt" một cái ngồi dậy, 'thứ' đang đè trên người hắn nhanh chóng nhảy xuống giường, hắn trừng lớn mắt nhìn bốn phía, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên con mèo đen trắng bên mép giường.
Con mèo nhỏ tròn xoe đôi mắt xanh lục nhìn hắn, sau đó nhẹ nhàng 'meo' một tiếng.
Thời Tễ khó có thể tin nổi mà gục đầu, nhìn chằm chằm đôi tay run rẩy của mình.
Hắn...... Hắn đã trở lại?!!
Suy nghĩ này đột nhiên xuất hiện trong đầu, Thời Tễ lập tức nhảy xuống giường, đi quanh phòng nhảy nhót lung tung, giống như người ngoài lần đầu tiên đến nơi này, đối với mọi thứ trong phòng đều vô cùng tò mò.
Trái tim trong lồng ngực nhảy nhót đến sắp nhảy ra ngoài, Thời Tễ không thể khống chế được khoé miệng mình, không thể không nâng tay che miệng, đem tiếng cười nuốt ngược vào trong.
Niềm vui qua đi để lại nỗi tủi thân vô tận, Thời Tễ cười cười, nước mắt từ khoé mắt rơi xuống, nước mắt trong suốt làm ướt lòng bàn tay, mèo nhỏ của hắn ngồi bên chân nghiên đầu, trong ánh mắt phản chiếu cảm xúc biến hoá của chủ nhân.
Nơi này mọi thứ đều giống hệt như trước lúc hắn rời đi, Thời Tễ vô tình thấy chiếc đồng hồ để bàn, phát hiện thời gian vậy mà chỉ mới trôi qua ba giờ ngắn ngủi.
Hắn lau sạch nước mắt trên mặt, hai tay cầm đồng hồ lên cẩn thận xem xét.
Không có sai, hắn ở trong thế giới kia dài gần một năm, thế mà hiện thực chỉ mới trôi qua nửa giờ.
Sau đó, Thời Tễ lại lần nữa thay đổi suy nghĩ, lại bắt đầu nghĩ đến việc bản thân trở về như thế nào.
Hắn nhớ rõ ràng mình bị hệ thống trừng phạt nên chết, theo như lời Tề Quy nói về cái chết thì rất khác, sau khi hắn chết, hệ thống sẽ trực tiếp thu hồi linh hồn của hắn, theo lý mà nói, hắn hẳn không được trở về mới đúng.
Thời Tễ cắn răng, ngay sau đó, hắn nghĩ tới Lê Thầm.
Chỉ có Lê Thầm mới cứu hắn.
Đột nhiên tim hắn đập mạnh một cái, nhanh chóng chạy lại gần máy tính bản, màn hình máy tính lúc này vẫn còn sáng, trong giao diện trên màn hình hiện ra thông báo nhắc nhở sạc pin.
Thời Tễ vội vàng cắm dây sạc vào, chờ đến khi thông báo sạc pin biến mất, nhìn màn hình trước mắt.
Màn hình vẫn như trước dừng lại trên giao diện của « Tuyệt đối sủng ái », màu xanh nhạt làm trung tâm giữa màu đen, Thời Tễ đưa mắt nhìn cốt truyện xưa quen thuộc đọc qua một lượt.
Hắn nhớ rõ khi bản thân xuyên sách vừa lúc nhấp mở quyển sách này, nhưng chỉ đọc được một nửa đã ngất đi rồi, Thời Tễ di chuyển con chuột, lướt tới tờ cuối cùng có phần kết truyện, chỉ thấy trên cốt truyện đã biến thành ——
【 Sau khi Thời Tễ chết, Lê Thầm gần như phát điên, cậu bên cạnh bảo vệ thi thể Thời Tễ suốt ba ngày ba đêm, cho đến khi hệ thống 0373 nói với cậu, có một cách có thể giúp Thời Tễ sống lại.
Nhưng mà nếu muốn thành công, cậu cần phải trả một cái giá rất đắc.
Lê Thầm không chút suy nghĩ mà đồng ý điều kiện, cậu rũ mắt nhìn người đàn ông đang an tĩnh ngủ trên giường, cúi người xuống, nhẹ nhàng đặt lên khoé môi hắn một nụ hôn.
Tiếp theo, thế giới xung quanh Lê Thầm bắt đầu sụp đổ, cậu bước chân ra ngoài, vô thanh vô tức đi vào một khoảng hư vô.
《 tuyệt thế sủng ái 》 Toàn văn hoàn. 】
Nguyên tác đã bị thay đổi
Thời Tễ cuối cùng nhìn vào nội dung đoạn văn ngắn kia, nhìn chằm chằm vào hai từ "thế giới" và "hư vô" kia, một giọt nước mắt từ khoé mi chảy xuống.
Rồi sau đó, trên màn hình đen thế nhưng bắt đầu dần dần thay đổi, nội dung như được viết lên như được mở khoá mà bị xoá bỏ, một hàng lại một hàng biến mất khỏi màn hình máy tính.
Thời Tễ nuốt một ngụm nước bọt, kinh ngạc nhìn hiện tượng kì lạ trước mắt, toàn bộ câu chữ đều bị xoá sạch, giây tiếp theo chậm rãi tụ lại, dần dần biến thành một câu duy nhất.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]