Chương trước
Chương sau


Editor: tè ré re

---

Bầu trời ngoài cửa sổ dần dần tối sầm.

Thời Tễ nằm trên giường trộm mở mắt, đầu tiên hắn nhìn nhìn giường bệnh bên cạnh, Lê Thầm, người vốn ở đó không thấy đâu cả, Thời Tễ lập tức xuống khỏi giường, chân trần dẫm lên mặt đất để không gây ra tiếng động, hắn thận trọng đến gần cửa phòng bệnh, từ cửa sổ phía trên nhìn ra ngoài.

Tuyệt, ở hành lang cũng không có ai cả.

Thời Tễ lùi lại mấy bước về phía giường, thử gọi hệ thống hai lần, giọng nói lẽ ra phải vang lên trong tai hắn vẫn không có chút phản hồi, điều này chứng tỏ hệ thống của hắn thật sự đã bị 0373 ép offline.

Hắn hơi bất an cắn môi, ngón tay thọc vào tấm ga trải giường bên dưới, cơn gió chiều u ám thổi qua mép cửa sổ, thổi bay những cành cây gần cửa kính đập vào cửa sổ, âm thanh "phanh phanh" có một chút lạc lõng trong không gian yên tĩnh.

Thời Tễ không biết khi nào Lê Thầm sẽ quay lại nhưng hắn phải trốn thoát thật sớm, hệ thống của Lê Thầm là một yếu tố không an toàn đối với hắn, một ngày nào đó nói không chừng sẽ chỉ thị Lê Thầm xử lý mình mất.

Mà hiện tại hắn cũng không có hệ thống hỗ trợ......Tuy rằng Thời Tễ không xác định hệ thống sẽ giúp hắn hay không.

Tóm lại, dựa vào người khác không bằng dựa vào chính mình, thừa dịp Lê Thầm không có ở đây, Thời Tễ đã trộm gửi tin nhắn cho thư ký của mình, yêu cầu cô đặt vé máy bay sớm nhất để hắn có thể bỏ trốn trong đêm.

Thời Tễ nghĩ như vậy, chạy đến bên cửa sổ liếc nhìn vài cái, lầu 3, bên cạnh còn có một cái cây, nếu từ đây nhảy xuống... chắc là không rơi chết nhỉ.

Hắn không dám quá quang minh chính đại mà đi bằng cửa, sợ vừa đi được vài bước đã gặp Lê Thầm trở lại, mà cửa sổ này vừa vặn nằm ngay sau bệnh viện, bình thường nơi này rất ít người qua lại.

Thời Tễ kiểm tra xem mình đang đứng ở đâu và độ cao bao nhiêu so với mặt đất, do dự vài giây, hắn run rẩy nuốt khan dịch một chiếc ghế ra để kê chân, cửa sổ có chút hẹp, Thời Tễ trước tiên thử nghiệm một chút, sau khi xác nhận rằng mình có thể đứng vững, hắn bắt đầu dùng hết sức lực để leo lên.

Tuy nhiên trời cố tìm mưa gió thất thường, Thời Tễ còn chưa kịp leo lên thì ngoài cửa chợt truyền đến một loạt tiếng bước chân, hắn nhảy xuống bệ cửa sổ, hoang mang rối loạn mấy bước chạy về giường, ngay khi đầu vừa đặt lên gối, trong nháy mắt, mấy vị bác sĩ mặc áo blouse vừa vặn đẩy cửa vào.

Thời Tễ lặng lẽ mở mí mắt và nhìn thấy bốn bác sĩ đang vây quanh mình, theo sau là Lê Thầm với vẻ mặt lo lắng.

Bác sĩ bật đèn pin, mở mắt Thời Tễ ra chiếu vài lần, sau khi thấy đồng tử có phản ứng, ông quay lại hỏi Lê Thầm: "Cậu nói, anh trai cậu bao lâu rồi chưa tỉnh?"

"Anh ấy còn chưa tỉnh." Lê Thầm cau mày, trong mắt hiện lên vẻ bất an, "Không phải ông nói khoảng ba bốn tiếng nữa sẽ tỉnh lại sao? Tại sao anh ấy vẫn không có động tĩnh gì?"

Dù đã được gọi điện và sờ nắn nhưng việc Thời Tễ không cử động được khiến Lê Thầm bất an đến mức phải đi tìm bác sĩ để được giúp đỡ.

Bác sĩ nghe xong liền khám cho Thời Tễ rồi tập trung lại thảo luận một lúc, sau đó một người nói với Lê Thầm: "Ngoại trừ nhịp tim hơi nhanh, các dấu hiệu cơ thể khác đều bình thường. hay là cậu lại quan sát một thời gian xem, nếu ngày mai không thức dậy, cậu có thể đến tìm chúng tôi lần nữa.

【0373 đã sớm nói hắn đã tỉnh, chỉ là giả vờ ngủ mà thôi. 】 Hệ thống của Lê Thầm đột nhiên xuất hiện, lẩm bẩm nói: 【"Hắn quả nhiên là một tên pháo hôi độc ác mà, thật là xảo trá." 】

Thời Tễ bị nhìn thấu, trong lòng lộp bộp một chút.

Lê Thầm cắn môi, nghe bác sĩ nói xong thì lại nhìn về phía Thời Tễ, cuối cùng ngoan ngoãn mà gật đầu.

Sau khi bốn bác sĩ rời đi, Lê Thầm đi tới trước mặt Thời Tễ ngồi xuống, cậu mặc áo bệnh viện rộng rãi, xương đòn nhô ra nhẹ nhàng pháp phồng theo hô hấp.

【Ký chủ, cậu thực sự không định trả thù hắn ta sao? 】0373 tò mò hỏi.

Ánh mắt Lê Thầm từng chút một quét qua khuôn mặt Thời Tễ, trầm giọng nói: "Tôi không biết."

Hệ thống dường như không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải offline, xung quanh trở lại im lặng, chỉ còn lại tiếng gió lạnh thổi ngoài cửa sổ.

Lòng bàn tay Thời Tễ toát ra một lớp mồ hôi mỏng, Lê Thầm vẫn ở bên cạnh hắn, tựa hồ không có ý định rời đi, trong lòng không khỏi lo lắng, nếu Lê Thầm ở đây canh giữ hắn cả đêm thì làm sao hắn có thể thành công chạy trốn đây?

Những ngón tay giấu dưới chăn đan chặt, đầu ngón tay vô thức bóp bóp lòng bàn tay, chỉ có cảm giác đau đớn rất nhỏ này kích thích vỏ não, Thời Tễ mới có thể khống chế được cảm xúc bất an của mình.

Thời Tễ trong lòng không ngừng cầu nguyện Lê Thầm hãy nhanh chóng rời đi.

Không biết bao lâu sau, không biết có ai thực sự nghe thấy mong muốn của hắn hay không, có vài tiếng ghế được kéo ra, vạt áo cọ vào ga trải giường, Lê Thầm ngồi ở bên cạnh đứng dậy

Trái tim Thời Tễ treo ở cổ họng thả lỏng vài phần.

Nhưng sự chậm trễ này chưa kéo dài được vài giây, Thời Tễ đã cảm thấy có gì đó không ổn.

Hắn thấy trước mắt mình dường như ngày càng tối hơn, ánh sáng chói lọi ban đầu dường như bị thứ gì đó chặn lại, mơ hồ trông giống như một hình người, hiện tượng này khiến Thời Tễ suy nghĩ......có người đang tới gần.

Khi hắn nhận ra điều này thì đã quá muộn, giây tiếp theo, môi hắn bị bao phủ bởi hai bờ môi mềm mại ấm áp, hơi thở của Lê Thầm hòa quyện với hắn, xúc cảm mạnh mẽ khiến đầu óc Thời Tễ đột nhiên nổ vang một trận đinh tai nhức óc.

Lê Thầm cụp mi xuống nhìn thẳng vào mí mắt đang run rẩy của Thời Tễ, hơi thở của người đàn ông đình trệ trong giây lát khi cậu hôn hắn, nghi ngờ ẩn giấu trong lòng gần như ngay lập tức đã được chứng thực.

Tệ thật.

Anh trai thật sự đã lừa cậu

Đôi mắt Lê Thầm không tự giác mà tối sầm, cậu tăng thêm lực độ hôn lên đôi môi kia như một sự trả thù ác ý, đem đôi môi của đối phương nghiền nát đến có chút biến dạng, cậu vươn đầu lưỡi lướt qua giữa hai cánh môi của Thời Tễ, sau đó nhẹ nhàng cạy ra, tùy ý □□ khoang miệng đối phương.

Trong long Thời Tễ thoáng chốc căng thẳng, hắn không ngờ được Lê Thầm lại chơi trò này.

Mình đã bại lộ ở đâu khiến cậu ta phát hiện ra chứ??

Nụ hôn của thiếu niên vừa vội vàng vừa cuồng nhiệt, Thời Tễ cảm giác như miệng mình đang bị đối phương liếm mấy lần từ trong ra ngoài, đầu lưỡi bắt đầu tê dại, run rẩy đứng thẳng, tiếng rên rỉ không thể khống chế trong cổ họng bị Lê Thầm chặn lại, Thời Tễ buộc phải hé miệng, nước bọt chảy xuống khóe miệng khiến cằm của hai người đều ướt đẫm.

Một lúc lâu sau, Lê Thầm mới chịu buông Thời Tễ ra, cậu nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng của người đàn ông trước mặt, liếc nhìn Thời Tễ vẫn chưa chịu mở mắt, sau đó lại cúi đầu xuống nghiêng người một lần lại một lần hôn lấy Thời Tễ.

Cậu túm tóc sau gáy Thời Tễ, buộc người đàn ông phải ngẩng đầu, hôn vào má đối phương đến đỏ bừng, toàn thân trên dưới bị bao phủ bởi tin tức tố hoa diên vĩ, cuối cùng Thời Tễ không thể chịu đựng được nữa. kỹ thuật hôn của chó con này tệ muốn chết, nhưng hơi thở của cậu ta lại dài đến đáng kinh ngạc, lông mi của Thời Tễ run rẩy, mở hai mắt ra nhận thua rồi đẩy Lê Thầm ra.

Thời Tễ đặt một tay che môi, trừng lớn đôi mắt tràn đầy kinh ngạc, cảm giác đau rát trên môi khiến Thời Tễ không nhìn cũng biết thừa Lê Thầm đã cắn mình thành bộ dạng khó coi gì rồi.

Mà kẻ chủ mưu thấy hắn tỉnh lại liền nghiêng đầu nhìn hắn với nụ cười nửa miệng như kẻ chiến thắng.

"Cậu điên rồi hả?!"

Giọng nói của Thời Tễ khàn khàn, hắn liều mạng dụi dụi môi cho đến khi khóe môi hiện lên một vệt đỏ ửng nhàn nhạt.

Hắn rất trắng trẻo, vệt màu đỏ trên da trông cực kỳ chói mắt, Lê Thầm chớp chớp mắt, vô tội mà nhún vai, sau đó đối mắt với Thời Tễ: "Anh lừa em trước mà."

"Giả vờ ngủ làm em lo lắng."

Cậu không chớp mắt nhìn chằm chằm Thời Tễ, không muốn bỏ qua bất kỳ biểu cảm nào trên khuôn mặt Thời Tễ, Lê Thầm đặt một tay lên giường, đến gần Thời Tễ một chút, gằn từng chữ một mà nói: "Anh, mới, là, hư, nhất."

Giọng điệu của Lê Thầm không có vẻ như đang buộc tội mà chỉ để lộ sự ngụy trang của Thời Tễ và vạch trần bản chất thật ẩn giấu dưới lớp da giả dối của hắn.

Thời Tễ chột dạ mà dời ánh mắt, hắn sợ nếu hắn và Lê Thầm tiếp tục nhìn nhau như vậy, vốn đang ở thế bất lợi, hắn sẽ thua hết ván cờ này mất.

Nhưng Lê Thầm vẫn bướng bỉnh như cũ, đưa tay nắm lấy cằm Thời Tễ, dùng sức xoay đầu hắn trở về.

Cho dù thiếu niên chỉ dùng hai ngón tay, sức lực cũng mạnh đến mức Thời Tễ không thể thoát ra được, hai dấu tay màu đỏ nổi bật trên chiếc cằm gầy gò của hắn, hắn nhìn chằm chằm bóng dáng của chính mình phản chiếu trong đôi mắt Vụ Lam Sắc của thiếu niên, sợ hãi mà nuốt khan.

Hắn cố gắng chuyển hướng sự chú ý của mình, vươn bàn tay run rẩy cầm cốc nước đặt trên đầu giường, Thời Tễ tiến lại gần miệng cốc, nước lạnh lẽo làm đau đớn trên môi càng thêm rõ ràng, Thời Tễ Một hít sâu một cái, dòng nước trong suốt từ khóe môi chảy xuống, thấm ướt quần áo và chăn bông trên người Thời Tễ.

Phản xạ có điều kiện của Thời Tễ là đưa tay ra lau, nhưng giây tiếp theo, cổ tay hắn đã bị Lê Thầm nắm lấy, sau đó tầm nhìn của Thời Tễ tối sầm trong giây lát, hắn thấy Lê Thầm tiến tới dùng lưỡi liếm môi và cằm hắn...

Những giọt nước đọng trên môi bị cuốn đi không chút lưu tình.

Thời Tễ ngơ ngác chớp mắt, nửa ngày cũng không có phản ứng.

Điên rồi

Hoàn toàn điên rồi.

Thời Tễ sắc mặt trắng bệch ngẩng đầu, hai tay ở hai bên nắm chặt thành nắm đấm.

"Sao anh lại lừa em?" Ánh mắt Lê Thầm lộ ra vẻ ác độc, ngón tay xoa xoa cằm Thời Tễ, đầu ngón tay hơi lạnh khiến Thời Kỳ không hiểu sao mà rùng mình.

Thời Tễ hít sâu một hơi, dừng lại vài giây, cuối cùng giơ tay nắm lấy cổ tay Lê Thầm, hắn cười lạnh, mấp máy môi mỏng: "Bởi vì tôi không muốn nhìn thấy cậu, hiểu chưa?"

Lê Thầm hiển nhiên bị lời nói của anh làm cho sửng sốt, sau đó không nhịn được mỉm cười, nhỏ giọng nói: "Không muốn nhìn thấy em còn tới cứu em sao?"

"Anh nghĩ anh là chúa cứu thế sao?"

Thời Tễ nghe thấy vậy, đồng tử hắn co lại.

"Thứ điều khiển anh bây giờ đã biến mất rồi." Lê Thầm tiếp tục, "Anh ơi, đừng đẩy em ra nữa......được không?"

Giọng nói cuối cùng của cậu vô thức mang theo chút cầu xin, Lê Thầm thậm chí còn kéo tay còn lại của Thời Tễ chạm vào ngực mình, cảm nhận được ẩn dưới lồng ngực thông qua lớp vải mỏng là làn da, cơ bắp, xương cốt và nhịp tim mạnh mẽ.

"Nếu không có anh, nơi này vĩnh viễn sẽ không bao giờ đập." Lê Thầm nói, lòng bàn tay che lấy mu bàn tay của Thời Tễ, nhiệt độ cơ thể nóng bức khiến tim Thời Tễ cũng đập nhanh hơn.

Yết hầu của Thời Tễ cuộn lên cuộn xuống nhiều lần.

"Không có tôi, cậu cũng vẫn sẽ tồn tại."

Đây là sự thật, cho dù hắn có chết, cho dù hắn không cứu Lê Thầm thì cốt truyện ban đầu vẫn sẽ không để Lê Thầm chết, nhân vật chính công sẽ cứu cậu, hệ thống bàn tay vàng sẽ cứu cậu, những người khác xung quanh cậu cũng sẽ cứu cậu.

Tuy nhiên, không ai cứu được hắn.

Ngay cả hệ thống của hắn cũng chính là thủ phạm tước đi mạng sống của hắn.

Thời Tễ thừa nhận rằng hắn rất tuyệt vọng khi nghe hệ thống tuyên bố nhiệm vụ của mình đã thất bại, hắn chỉ có thể tuyệt vọng ôm lấy Lê Thầm, khi đối phương khôi phục ý thức ôm lại hắn, Thời Tễ mới cảm thấy bản thân mình vẫn còn sống.

Thời Tễ run rẩy bất an, các ngón tay từ từ cuộn lại.

Lê Thầm nhìn sự cô đơn trên khuôn mặt Thời Tễ thì càng nắm chặt người đối diện hơn, mở từng ngón tay của Thời Tễ ra và siết chặt chúng bằng ngón tay cậu.

"Nhưng điều này vẫn không thể thay đổi, là anh đã cứu em." Lê Thầm nói, "Trái tim của em rõ ràng là đang đập vì anh."

Thời Tễ không nói rõ được cảm giác của mình lúc này như thế nào, hắn chỉ biết, tay Lê Thầm đang nắm tay hắn thật là nóng.

"Em nói rồi, anh có thể sợ hãi tất cả mọi người, nhưng anh không cần sợ em." Ánh mắt Lê Thầm tràn đầy chân thành nhìn Thời Tễ, Thời Tễ nhìn hồi lâu cũng không tìm thấy được lý do khiến đối phương lừa gạt mình.

Cậu nghiêng người về phía trước, dùng tay đỡ sau đầu Thời Tễ, ngón tay thon dài luồn vào mái tóc mềm mại của đối phương, áp trán đối phương vào trán mình.

Âm thanh truyền theo xương và truyền vào tai Thời Tễ.

"Em vĩnh viễn đứng về phía anh."

---

тrυyện мìnн cнỉ đăng dυy nнấт ở waтpaтт của @ngcngυyn743, мấy вạn rãnн rỗι тнì gнé nнà мìnн cнơι nнa ( ꈍᴗꈍ) đừng đọc ở мấy cнỗ ĸнác, мìnн pùn lắм ó (。•́︿•̀。)

---

Trong mấy ngày điều trị ở bệnh viện, tật xấu nghiêm trọng nhất của Lê Thầm chính là tự lầm bầm lầu bầu, ngoại trừ Thời Tễ biết cậu đang nói chuyện với hệ thống 0373, những người còn lại không nghe được giọng nói đó đều tự nhiên cho rằng Lê Thầm đuối nước đến hỏng đầu rồi.

Vì thế, cậu bị bắt kiểm tra thêm đầu óc.

Thời Tễ ở một bên thầm mừng rỡ, thầm nghĩ Lê Thầm vừa đi sẽ nhanh chóng bỏ chạy, mấy ngày nay cún con không biết hỏng dây thần kinh nào, bám dính hắn từ sáng sớm đến đêm tối, nếu không phải Thời Tễ kiên quyết cự tuyệt, có lẽ buổi tối cậu đã leo luôn lên giường Thời Tễ rồi.

Điều này làm cho Thời Tễ thập phần sợ hãi

——Mặc dù Lê Thầm nói cậu đứng về phía hắn, nhưng Thời Tễ vẫn không tin vào hệ thống của cậu, càng không tin cốt truyện trong nguyên văn.

Nhưng giây tiếp theo, Lê Thầm tự mình phá vỡ ảo tưởng của Thời Tễ, không nói một lời, trước tiên kéo Thời Kỳ xuống khỏi giường, sau đó đáng thương nói: "Tôi muốn anh trai tôi cùng đi."

"Cậu bé, phòng khám ở tầng dưới, cậu sẽ quay lại sớm thôi." Bác sĩ phụ trách nhẹ nhàng khuyên nhủ.

"Nhưng..." Lê Thầm cau mày, đôi mắt xanh lóe lên, đôi môi đỏ mọng khẽ mím lại, lộ ra biểu tình Thời Tễ quen thuộc nhất nhưng lại không thể chống cự.

Thật là chói mắt mà!

Thời Tễ giơ tay lên che mắt mình.

Hắn cảm thấy vạt áo của mình bị kéo lắc mấy lần, cuối cùng đành phải thỏa hiệp gật đầu: "Được, tôi đi."

Nghe Thời Tễ nói ba chữ này, vẻ mặt vô hại của Lê Thầm liền biến mất, khóe môi nhếch lên, trong mắt lộ ra vẻ giảo hoạt.

Việc kiểm tra không mất quá nhiều thời gian, khi Lê Thầm bước ra nhìn thấy Thời Tễ vẫn ở bên ngoài thì thở phào nhẹ nhõm, hắn nhanh chóng bước đến chỗ Thời Tễ và ngồi xuống bên cạnh hắn, hai bệnh nhân mặc áo bệnh viện màu xanh trắng thu hút sự chú ý của những người chung quanh.

Hai người liếc nhìn nhau, sau đó Thời Tễ quay đi, chán nản nhìn màn hình treo trước cửa phòng khám.

"Bác sĩ nói khoảng mười phút nữa sẽ có kết quả." Lê Thầm bên cạnh nhẹ giọng nói.

Thời Tễ nghe xong không có phản ứng gì mà chỉ nhẹ nhàng "Ồ" một tiếng.

Lúc này, trước cửa bệnh viện có vài tiếng bước chân hỗn loạn kèm theo tiếng giường cáng lăn, sự hỗn loạn dữ dội khiến những người ở cửa phòng khám quay đầu lại tò mò chuyện gì đang xảy ra.

Chỉ nhìn thấy một vài bóng người màu trắng lướt qua nhanh chóng, thậm chí có một số người còn hét lên: "Cứu, cứu! Người phía trước nhường đường!"

Những người thân trong gia đình chạy theo phía sau, tiếng kêu khóc vang vọng khắp đại sảnh.

Thời Tễ nhìn chằm chằm, thậm chí quên chớp mắt, ngón tay nắm lấy vạt áo, ánh mắt dần dần khô khốc.

Ở một khắc kia, hắn cảm thấy mình chưa bao giờ sợ hãi cái chết như vậy.

Mãi cho đến khi có người đưa tay chạm vào lông mi của Thời Tễ, hắn mới chớp mắt theo phản xạ, Thời Tễ định thần lại và quay lại nhìn Lê Thầm, thiếu niên nhìn hắn với vẻ mặt lo lắng, đôi môi mím thật chặt.

"Anh sao vậy?" Lê Thầm hỏi.

Thời Tễ không nói gì.

Sau khi hệ thống biến mất, hắn không biết cốt truyện còn phát triển hay không, trái tim hắn trống rỗng, chỉ có thể đập một cách máy móc và tê liệt.

Lê Thầm thấy Thời Tễ không lên tiếng, cũng không hỏi thêm gì nữa, chỉ chuyển chủ đề nói: "Giang Mặc nói với em, trong thời khắc nguy hiểm hoặc trước khi chết, người ta sẽ nghĩ đến người mà bản thân muốn nhìn thấy nhất."

"Lúc đó..." Cậu ngập ngừng, "Người emnghĩ tới chính là anh."

Nhịp tim Thời Tễ không khống chế được mà lỡ một nhịp.

"Còn anh?"

Lê Thầm chậm rãi chớp chớp mi, mỗi một giây trôi qua, từng thay đổi trên gương mặt Thời Tễ trong mắt cậu đều như một thước phim quay chậm.

"Khoảnh khắc anh nhảy xuống đó."

"Người anh nghĩ đến......là em sao?"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.