Editor: té rè re
---
"Tích."
"Tích."
"Tích."
Âm thanh gì vậy?
Ý thức đang tan rã của Thời Tễ dần dần khôi phục, hắn nửa mở mắt, đồng tử đen như khói chậm rãi chuyển động.
Đau.
Toàn thân hắn đau nhức như bị ô tô đẩy tới lui hơn chục lần, hắn ngơ ngác nhìn màu trắng gần như chói mắt trước mặt, trong suy nghĩ hỗn loạn miễng cưỡng tìm được vấn đề đầu tiên.
Mình chết rồi sao?
Hắn muốn quay đầu nhìn xung quanh nhưng cổ dường như bị cố định chặt chẽ không thể cử động được, Thời Tễ thử co các ngón tay, các đốt ngón tay đang chết lặng lại truyền đến đau đớn kịch liệt.
Thời Tễ không khỏi hít một hơi thật sâu, đầu óc choáng váng, bên tai chỉ còn lại những âm thanh chậm rãi nhịp nhàng.
"Tích."
"Tích."
"Tích."
Hắn há miệng thở dốc, cổ họng khô khốc không phát ra được âm thanh nào.
Mình đang ở trên thiên đường hả?
Thời Tễ theo bản năng mà nghĩ.
Dù sao lúc đó hệ thống cũng đã bắt đầu thu hồi giá trị sinh mệnh của hắn, hắn cảm thấy mình không có lý do gì để sống sót.
Những mảnh ký ức rời rạc trong não chỉ có thể từ từ được ghép lại, Thời Tễ không biết có phải vì thiếu oxy quá lâu nên não bị tổn thương hay không, khi nhớ lại chuyện xảy ra lúc đó thì đầu óc hắn sẽ đau khủng khiếp.
Thật thảm mà.
Vậy mà lại chết vì không hít thở được.
À còn thêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-sach-toi-bi-nhan-vat-chinh-thu-theo-doi/3592680/chuong-38.html