"Ấy, Phí Lan, anh đừng nóng..."
Phí Lan đi rất nhanh nhưng vẫn giữ tốc độ để Diệp Lệnh Úy đuổi theo kịp mà không cần phải cố sức chạy. Diệp Lệnh Úy theo sau hắn, thở hổn hà hổn hển.
"Anh mà giận là em cũng giận đó."
"Em giận?" Phí Lan đột nhiên dừng bước, nhìn Diệp Lệnh Úy bằng ánh mắt khó hiểu: "Em không biết trời cao đất dày thật đấy."
Diệp Lệnh Úy bị chọt trúng tim đen, cười cười.
"Cười con khỉ." Giọng điệu của Phí Lan bình bình không cao không thấp.
"..."
Hai người cùng nhau ra khỏi lớp, bên ngoài có lá cây long não rơi lả tả trên đất.
Phí Lan nhìn thấy xe của Phí Thương, bước chân dần chậm lại.
Hắn thoáng nhìn sang Diệp Lệnh Úy một cái, cuối cùng đứng lại.
"Sao thế?" Diệp Lệnh Úy vẫn không biết gì, cúi đầu đá cái lá bên chân, giương mắt nhìn Phí Lan không hiểu sao lại đứng im.
"Ba anh tới đón, anh đi trước."
Phí Thương hầu như chưa bao giờ tới đón Phí Lan, chuyện này Diệp Lệnh Úy cũng biết. Diệp Lệnh Úy nhìn về phía cổng trường, thấy một chiếc xe thương vụ màu đen trông rất xa xỉ chói mắt, nhưng nó lại kín đáo đến mức như thể hòa tan vào bóng đêm.
"Em tới chào chú một tiếng." Diệp Lệnh Úy nói.
Cậu vừa nói xong, Phí Lan còn chưa kịp kéo cậu lại thì cửa xe đã mở ra. Người xuống xe là Phí Thương, ông ta mặc Âu phục thẳng thớm, rõ ràng là mới làm việc xong. Nhưng ông ta không đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-sach-tat-ca-moi-nguoi-bat-dau-yeu-quy-toi/2993085/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.