Chương trước
Chương sau
Cao Lâm Hạo hạ thấp giọng, vô cùng oan ức: "Anh Lan, sao mày đối xử tốt với Diệp Lệnh Úy như thế?"

Phí Lan nhìn cậu ta, Cao Lâm Hạo lại oán trách: "Tao đối xử tốt với cậu ấy như vậy, cậu ấy còn chê tao."

Cậu ta ghen tỵ với cả hai người luôn.

Cao Lâm Hạo rất hài lòng về bản thân mình.

Phí Lan không để ý tới cậu ta, chỉ cẩn thận thay đổi tư thế khác, để Diệp Lệnh Úy dựa vào thoải mái hơn.

Xe đi đường thỉnh thoảng hơi xóc nảy, Diệp Lệnh Úy không ngủ sâu lắm. Cậu mở mắt ra, lông mi quẹt lên da Phí Lan. Hàng mi dài nhọn như thể quét vào trong mạch máu, cảm giác ngứa ngáy rót vào trong máu thịt, lao thẳng tới trái tim.

Phí Lan buông mắt xuống nhìn cậu, vì góc độ nên hắn chỉ có thể thấy mũi, miệng, hai cánh môi đỏ hồng tựa cánh hoa của Diệp Lệnh Úy. Đầu lưỡi hồng đang nghỉ ngơi trong cổ họng ấm áp.

"Anh nhìn gì thế?" Diệp Lệnh Úy cảm nhận được ánh mắt, ánh mắt ấy quá lạ lùng, quá nóng bỏng, nóng đến đáng sợ.

"Sắp tới rồi." Phí Lan nói, không để lộ ra chút tình cảm khác lạ nào.

Diệp Lệnh Úy nhích người lên trên, vùi hết gương mặt vào cổ Phí Lan, giọng điệu uể oải: "Em buồn ngủ quá."

"Em sắp tan ra luôn rồi." Cậu còn nói tiếp.

Đáy mắt của Phí Lan đen thẳm, lưng hắn thẳng đơ. Hắn mới tan đây này.



Tuy thị trấn du lịch này mới được khai phá nhưng lại được quảng bá rất tích cực. Mấy tháng gần đây, khách du lịch chủ yếu đến vì những hoạt động của các khách sạn, song song đó còn đến vì cuộc sống nông thôn rất đặc trưng ở thị trấn này.

Xe buýt dừng ở giao lộ của thị trấn. Vừa xuống xe là có thể nhìn thấy hai cây đa lớn. Thân cây to lớn cứng cáp, bên cạnh có xây hai cái đình hóng gió nhỏ.

Các tòa nhà ở trấn cũng không nằm sát nhau, mỗi tòa có một thiết kế đặc trưng riêng. Dưới chân là con đường được lát đá xanh, bề mặt gồ ghề làm tăng thêm nét xưa cũ đôn hậu.

Có thể thấy được rằng người phụ trách rất muốn bày ra hết những vẻ đẹp cổ phong lãng mạn cho du khách xem.

Phương Khả Mông để cả lớp đến khách sạn cất hành lý trước, sau đó mới tập trung ăn cơm, xế chiều sẽ đi trải nghiệm hoạt động hái trái cây.

Thực đơn là canh thịt viên đặc sản của thị trấn. Học sinh cấp ba đang ở tuổi lớn, đặc biệt là một số nam sinh có sức ăn vô cùng lớn, trong số đó có Cao Lâm Hạo làm đại biểu.

Tiểu Chanh Tử thấy Cao Lâm Hạo như hùm như sói càn quét hết ba tô mà còn chưa đã thèm, cô bé có hơi hoảng: "Nhà cậu không cho cậu ăn cơm hả?"

Cao Lâm Hạo vừa cầm đũa vừa nhíu mày: "Tiêu tiền của cậu à? Tiền tôi tiêu là tiền mồ hôi nước mắt của tôi đấy."

Lần này bình quân lớp đạt hạng nhất cũng có công lao của cậu ta. Cậu ta đang ăn con điểm sáu trăm kia của mình.

Diệp Lệnh Úy ăn ít, hiếm khi cậu không kén chọn, im lặng ăn nửa bát, còn nửa bát thừa lại không ăn nổi nữa, từ từ buông đũa xuống.

Cao Lâm Hạo bị Phương Khả Mông cốc đầu, bảo cậu ta kiềm chế một chút, không được ăn thô lỗ như thế.

Nhưng mà đúng là còn chưa no lắm, thấy bát của Diệp Lệnh Úy còn lại một nửa, mắt cậu ta lập tức sáng lên. Sau khi nhận được ánh mắt cho phép của Diệp Lệnh Úy, cậu ta đưa tay qua kéo bát về.

Tiểu Chanh Tử không kinh ngạc bằng lần đầu, bởi vì cô bé phát hiện Cao Lâm Hạo chỉ như vậy với Diệp Lệnh Úy.

Phương Khả Mông đi tính tiền. Anh nhìn hóa đơn dài sọc kia, cười với ông chủ, quay đầu mắng "đúng là thùng cơm".

Diện tích của thị trấn không lớn, vườn trái cây ở trên một ngọn núi nhỏ gần sát đó. Mùa này là mùa cam quýt ra quả, dưới chân núi vàng rực màu trái cây nối tiếp nhau.

Phương Khả Mông đi đằng trước, vừa đi vừa nói: "Đừng có nghĩ thị trấn nhỏ này bây giờ chỉ là một khu du lịch, thật ra đa phần vẫn còn rất nhiều người lớn tuổi ở tại đây, mấy loại trái cây này là để hái đem đi bán."

Lâm Sơ Đông ngừng một chút, hỏi: "Vậy chúng ta làm không công sao thầy?"

Phương Khả Mông nhìn cậu, nói: "Thầy có nói với ông chủ vườn trái cây rồi, hái xong thì được miễn phí mang đi một ít trái cây. Mấy đứa còn có thể tự gieo một mầm cây nhỏ, ghi lại họ tên mình."

"Thật ra quan trọng nhất vẫn là cảm giác được trải nghiệm, đúng không?" Phương Khả Mông cười.

Bọn họ luôn bị giam trong khu rừng xi măng cốt thép, hiếm khi được tiếp xúc gần với cỏ xanh và bùn đất như thế.

Phương Khả Mông bảo một câu đừng chạy đi quá xa, đám học sinh liền ùa ra tứ phía như khỉ.

Cao Lâm Hạo vén tay áo lên, ngẩng đầu, híp mắt. Sau đó cậu ta chọn một cây cam mà cậu ta cho rằng nó to nhất, hét lên: "Đây là cây của tôi, đừng có ai hòng cướp được!"

Diệp Lệnh Úy học theo điệu bộ của cậu ta, cũng nhìn lên cao, "Cậu muốn leo lên hả?"

"Tôi thử cái đã."

Cao Lâm Hạo ôm thân cây rồi trèo lên trên. Cậu ta đi đôi giày mới mua, là phần thưởng cho thành tích thi cử kỳ này được tài trợ bởi mẹ cậu ta. Giày quẹt lên thân cây thô ráp nên trầy ra một cái dấu thật sâu.



Cao Lâm Hạo thở hồng hộc, ôm lấy thân cây, đang định bảo Diệp Lệnh Úy nhìn dáng vẻ lợi hại của mình, quay đầu đã thấy Diệp Lệnh Úy đạp lên một cái thang. Cậu ngồi trên chỗ cao nhất của thang, ngón tay đang chọt chọt một quả cam trước mặt.

"Ở đây có thang." Diệp Lệnh Úy nói.

Cao Lâm Hạo: "Tôi thấy rồi, cảm ơn."

Phí Lan không có hứng thú với kiểu hoạt động này. Hắn ngồi dưới gốc cây cưng của Cao Lâm Hạo, Cao Lâm Hạo có dáng người to lớn, leo lên làm lá cây rụng lất phất xuống dưới. Phí Lan vuốt một cái lá trên tóc xuống, ngẩng đầu nhìn Cao Lâm Hạo đang y như con khỉ phá phách: "Muốn ăn đòn à?"

Cao Lâm Hạo không nghe thấy, giấu một quả cam trong túi rồi ồn ào la lối.

Cây quý của cậu, cậu để tùy cho Diệp Lệnh Úy hái.

Diệp Lệnh Úy hái một quả xuống rồi bắt đầu lột ăn. Cậu không thích trái cây màu vàng, cam thì có thể miễn cưỡng chấp nhận được, bởi vì quả này vẫn còn hơi xanh.

"Ầy..." Diệp Lệnh Úy nhăn mày: "Chua quá."

Mặt đất không được bằng phẳng lắm, trong lớp có mấy cô bé đang chụp hình, xô qua xô lại rồi dạt qua bên này. Có một người trong số đó không chú ý tới cái thang mà Diệp Lệnh Úy đang ngồi, bất chợt đụng vào.

Phí Lan vẫn luôn nhìn qua đây, thấy vậy bèn đứng dậy dùng tay đỡ lấy thang. Mấy người bạn của cô bé đó cũng sợ muốn chết.

Trên đất có cỏ xanh làm nền, thang cũng không cao, ngã xuống thì cùng lắm là đau một lúc. Nhưng đây lại là Diệp Lệnh Úy, không ai dám đánh cược xem liệu cậu ngã xuống có đau một lúc rồi khỏi không.

Nếu ngã xuống rồi xảy ra chuyện gì, hậu quả khó mà lường được.

Bỗng chốc ánh mắt nhìn Phí Lan của mấy nữ sinh ngập tràn vẻ cảm kích.

Ánh mắt nhàn nhạt của Phí Lan rơi trên người bọn họ, "Có thể chơi cách xa chỗ này một chút không? Cảm ơn nhiều."

Hắn nói câu đó ra, mấy cô bé đều cảm thấy hơi bối rối.

Xưa nay Phí Lan chưa từng nổi giận trong lớp, cũng nể mặt người khác, khiêm tốn ôn hòa.

Thái độ của đối phương khiến mấy cô bé bất ngờ.

Phí Lan dời tầm mắt, giọng điệu bình thản: "Xin lỗi, tôi thật sự không thể tiếp tục giữ đúng tác phong với mọi người."

Bởi vì mấy cô bé suýt chút đã đụng ngã cái thang, Phí Lan không dám nghĩ tới hậu quả sau khi bị ngã kia.

Mấy nữ sinh cầm điện thoại rời đi, Diệp Lệnh Úy áp người lên một bên thang, nhìn xuống: "Phí Lan, em muốn xuống."

Phí Lan ngẩng đầu nhìn cậu trai ở cạnh đó, trong mắt cậu còn thấp thoáng vẻ lúng túng.

"Anh đỡ em."

Diệp Lệnh Úy chau mày lắc đầu, tay cậu còn cầm nửa quả cam chua lè, nước cam bị cậu bóp cho chảy ra đầy tay: "Không được, em sợ."

Phí Lan nhìn cậu một lúc, sau đó từ từ buông cái tay đang giữ thang ra. Giọng của hắn thật nhẹ nhàng: "Em xuống đi, lỡ bị ngã thì anh đỡ."

Diệp Lệnh Úy nhìn Phí Lan, thấy yên tâm hơn nhiều.

Cậu buông tay đang nắm thang ra, từ từ bò xuống từng bậc, nhưng mà vừa nãy hai chân bị run vẫn chưa trở lại bình thường, một chân Diệp Lệnh Úy đạp vào khoảng không, nhào người về phía trước.

"Phí Lan, đón lấy em." Diệp Lệnh Úy vẫn không quên bảo.

Dù sức Phí Lan có mạnh, Diệp Lệnh Úy có gầy đi nữa thì cũng là nam sinh mười tám tuổi, lúc cậu nhào vào người Phí Lan, hắn không kìm được mà rên khẽ một tiếng.

Diệp Lệnh Úy bò dậy, vội vàng ngồi sang một bên, vẻ mặt chột dạ: "Anh có sao không? Lần sau em không leo thang nữa."

Trải qua quá trình nhào xuống rồi trượt qua, áo của cậu bị vén lên trên một đoạn, làm lộ ra vòng eo kia. Vòng eo mảnh đến độ có thể dùng một cánh tay ôm hết. Làn da lại non mềm như bơ dễ dàng cho vào miệng.

Tầm mắt của Phí Lan đáp lên người bên cạnh. Từ góc độ này có thể nhìn thấy ở phía trên.

Phí Lan không thể không thừa nhận rằng, sau khi hắn có tình cảm khác với Diệp Lệnh Úy, đúng thật là hắn sẽ lơ đễnh nhìn cơ thể của đối phương. Làn da trắng trẻo sau vành tai, xương quai xanh nhấp nhô lộ ra khỏi cổ áo, vòng eo thấp thoáng dưới lớp áo đồng phục, lúc nằm dài ra bàn mông cậu sẽ vểnh lên, còn có cổ chân mảnh khảnh nữa. Tất cả suy nghĩ của hắn đều không giống như trước.

Cũng không thể tiếp tục nhìn đối phương như nhìn con nít nữa.

Thấy mãi mà Phí Lan không có động tĩnh gì, Diệp Lệnh Úy đạp hắn một cái: "Tức rồi hả?"

Phí Lan chống tay ngồi dậy, nghiêng người về phía Diệp Lệnh Úy: "Tốt xấu gì anh cũng làm đệm thịt cho em, em đối xử với anh bằng thái độ này đấy à?"

Diệp Lệnh Úy đưa nửa quả cam trong tay ra trước mặt Phí Lan, giương đôi mắt tha thiết: "Ăn cái này đi, cho anh ăn."

Phí Lan liếc nhìn, cười: "Em cho anh ăn?"

Diệp Lệnh Úy cong đôi mắt, vẻ mặt giả trân: "Em dùng miệng đút cho anh trai ăn được không?"

Phí Lan ngừng cười, lập tức kề sát về phía trước. Diệp Lệnh Úy không lùi lại: "Nào, thử xem."



Diệp Lệnh Úy ngoan ngoãn cúi đầu, ngắt một múi cam xuống, ngậm một đầu rồi sáp tới, nhưng Phí Lan tránh ra kịp.

Phí Lan đứng dậy, phủi vụn cỏ dính trên tay, "Đùa em thôi."

Diệp Lệnh Úy nhả múi cam ra, giương mắt: "Em biết."

Phí Lan nhìn Diệp Lệnh Úy, tâm trạng bỗng trở nên không được tốt lắm. Đối phương không hề ngại ngùng với lời nói của mình, điều này chứng tỏ tình cảm của đối phương dành cho hắn rất trong sáng.

Diệp Lệnh Úy từ mặt đất bò dậy. Cậu nhìn thấy có một ông lão đội mũ rơm ở gần đó liền chạy qua xin xỏ. Phí Lan nhìn dáng vẻ vô tư kia của cậu, cảm thấy hơi bất đắc dĩ.

Người giữ ý nghĩ không tốt trong lòng, dù có thế nào cũng không thấy thoải mái nổi.



Diệp Lệnh Úy xin được mũ rơm bèn đội lên đầu. Cậu vén ống tay áo, quần cũng xắn lên. Mũ rất lớn, đội lên đầu cậu cứ lỏng lẻo, cả khuôn mặt đều bị che mất. Cậu gọi Phí Lan, nhưng Phí Lan không để ý tới cậu.

Lộn xộn lào xào, cái gì vậy trời.

Diệp Lệnh Úy bò thẳng lên người Phí Lan, nhỏ giọng thì thầm: "Em muốn hái cam!"

Phí Lan né cậu: "Tự hái đi."

"Nhưng em không dám leo thang." Diệp Lệnh Úy nói, "Anh cõng em đi, hoặc để em ngồi lên vai cũng được."

Phí Lan tức tới bật cười, quay đầu nhìn Diệp Lệnh Úy: "Em cảm thấy anh sẽ cho em ngồi?"

"Ò," Diệp Lệnh Úy ngồi dậy, cậu đỡ vành mũ, nhìn vào trong đám lá cây dày đặc kia, trong đó có người: "Cao Lâm Hạo, cõng tôi đi hái cam."

Nghe Diệp Lệnh Úy gọi, Cao Lâm Hạo đẩy cành cây ra, "Được, cậu chờ xíu, tôi xuống ngay."

Cậu ta hái rất thuận lợi, ngồi trên cây tán gẫu với mấy chú mấy bác cả buổi trời, một người hái một người chụp, phối hợp vô cùng ăn ý.

Lúc Cao Lâm Hạo chuẩn bị xuống, cậu ta lại nghe thấy Diệp Lệnh Úy bảo không cần.

Đổi ý nhanh thế?

Cậu ta tò mò nhìn xuống dưới.

Sau đó nhìn thấy anh Lan luôn ăn trên ngồi trước lại ngồi xổm trước mặt Diệp Lệnh Úy. Diệp Lệnh Úy nằm sấp trên lưng Phí Lan. Miệng Cao Lâm Hạo bây giờ có thể nhét được hết cả một cây cam vào.

Tiểu Chanh Tử tìm qua đây. Cô bé tán gẫu với Cao Lâm Hạo: "Cao Lâm Hạo, tôi rất hiếu kỳ, sao mấy cậu đều tốt với Diệp Lệnh Úy như thế?"

Cao Lâm Hạo bò lại lên cây: "Không phải cậu cũng tốt với cậu ấy à?"

"Tôi không giống cậu, tôi là con gái, tôi thích cái đẹp, cậu ấy đẹp nên tôi mới đối xử tốt." Tiểu Chanh Tử nói.

"Chó má," Cao Lâm Hạo nói, "Rõ ràng là vì tính cách của Diệp Lệnh Úy có sức hút!"

"Cậu cứ cọ cơm thừa của người ta, cậu tốt với người ta đến mức không bình thường."

"Cậu thì biết gì?" Cao Lâm Hạo bĩu môi, "Trước đây cậu ấy chịu khổ ở lớp số bảy, tôi ăn đồ thừa của cậu ấy, cậu ấy sẽ cảm thấy được chào đón, sẽ vui vẻ hơn."

Tiểu Chanh Tử: "Cậu mới chó má."

Cao Lâm Hạo hừ một tiếng: "Dù gì lần nào thấy chó nhà mình ăn cơm thừa, tôi cũng có cảm giác mình rất quan trọng."

"..." Tiểu Chanh Tử dừng một chút, vẻ mặt khó đỡ: "Cậu cũng đừng tàn nhẫn với bản thân như thế."

Cao Lâm Hạo: "..."

Thời tiết rất đẹp.

Trong không khí ngập tràn mùi cam, xung quanh là tiếng bạn cùng lớp vui đùa. Diệp Lệnh Úy được cõng lên, người cõng cậu đi từng bước vững chắc, chưa bao giờ hụt bước nào, cậu cảm thấy còn sống thật là tốt.

Cái tay ôm cổ Phí Lan không khỏi siết một cái.

Phí Lan nhận ra: "Sao thế?"

"Phí Lan, em vui lắm." Diệp Lệnh Úy nằm trên lưng Phí Lan, nũng nịu: "Em cảm thấy, được đi cùng với anh, em rất vui."

Diệp Lệnh Úy phát hiện mình rất thích trêu Phí Lan, cũng không biết tại sao nữa. Cậu thích dáng vẻ không biết phải làm sao của đối phương, như thế mới cảm thấy mình được hắn yêu thương.

Lần này Phí Lan không để Diệp Lệnh Úy được toại nguyện. Hắn xốc xốc Diệp Lệnh Úy lên, lòng bàn tay nóng hơn bình thường nhưng giọng hắn lành lạnh, ẩn chứa ý nhắc nhở: "Em ngứa da à?"

Hắn muốn làm cậu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.