Chương trước
Chương sau
Mục Loan Loan nhìn cái cục lông trắng tinh to tướng trước mặt đã lớn hơn trước lớn không ít, cảm giác hốc mắt có hơi nóng.

Manh Manh của nàng, đã trở lại.

"Pi ~" tựa hồ nhận thấy được cảm xúc của Mục Loan Loan dao động, Manh Manh rất là tri kỷ vươn cái cánh nhỏ đầy lông tơ của mình vỗ vỗ tay Mục Loan Loan, làm nàng có hơi ngứa.

Biểu tình của Long tiên sinh cũng nhu hòa một ít, vươn ngón tay thon dài sờ sờ cọng lông ngốc trên đầu Manh Manh.

Lần niết bàn này có ý nghĩa rất lớn đối với Manh Manh, huyết mạch trong cơ thể càng thêm tinh thuần còn không nói, năng lực cũng càng mạnh mẽ.

Bất quá tuy rằng nó không có mất đi ký ức, nhưng dù sao cũng là chim non mới từ trứng phượng hoàng nở ra, hiện tại vẫn là chưa có biện pháp nào nói chuyện, chỉ có thể phát ra âm thanh pi pi đáng yêu.
Cho nên, anh rồng không biết có phải cố ý hay không, sau khi đem vỏ trứng cất kỹ, liền chỉ chỉ vào cái đầu nhỏ của Manh Manh, nhìn nó nói, "Manh Manh, về sau tên của con chính là Long Manh Vũ."

Mục Loan Loan vẫn còn đắm chìm trong niềm vui sướиɠ gặp lại Manh Manh cửu biệt: "........."

Về chuyện tên của Manh Manh, nàng vẫn luôn nghĩ thôi thì tương lai còn dài, đến lúc đó lại thuyết phục Long tiên sinh sửa tên cho nó.

"Pi?" Manh Manh bị hắn làm cho ngơ ngác, chưa kịp phản ứng lại.

"Tên của con." Long tiên sinh lại lặp lại một lần, "Long Manh Vũ."

Không khí trong khoảng thời gian ngắn lâm vào trầm mặc, Manh Manh tựa hồ như đang tiêu hoá cái tên này. Một lát sau, giống như hiểu rõ rồi, dưới ánh mắt khẩn trương của Mục Loan Loan, nó chậm rãi chuyển đầu, hai đôi mắt đen to tròn như nổi lên một cuộn sóng.
Mục Loan Loan: "......"

Nửa ngày tiếp theo, Manh Manh nói cái gì đều không để ý tới Long tiên sinh, vẫn luôn nằm trong lòng ngực Mục Loan Loan không muốn ngẩng đầu =_=!

Lão phụ thân "tiểu kiểu thê" rồng hơi có chút ủy khuất, nhìn ánh mắt đồng tình như hơi mang trêu chọc của phu nhân, ngoan ngoãn đứng bên hồ quét tước ra một mảnh đất trống, lại chặt cây làm nhà ở.

Mục Loan Loan mấy ngày hôm trước bị này anh rồng này lăn lộn muốn chết, hiện tại Manh Manh vừa mới ấp nở, nàng muốn làm một ít đồ ăn cho nó, cho nên lần này nàng không hỗ trợ anh rồng, an an tĩnh tĩnh ôm con chim béo phì ngồi ở trên ghế, đợi ở kết giới, nhìn bên ngoài bụi đất đang bay tung toé, thỉnh thoảng lại hiện lên mấy tia sáng bạc.

"Pi."

Qua một chốc lát, con chim lông xù trong lòng ngực củng củng, ngẩng đầu nhìn nàng ——
Manh Manh là nam hài tử.

Mục Loan Loan xoa xoa túm lông trên đầu nó, "Ừ, Manh Manh là nam hài tử."

"Pi."

Vậy vì cái gì phải tên Manh Vũ.

Mục Loan Loan: "...... Ừ, Manh Manh không thích tên này sao?"

"Pi, pi."

Có thể bị nhầm thành tên nữ hài tử hay không?

Mục Loan Loan: "...... Sẽ không."

"Pi."

Manh Manh là Bạch Phượng, vì cái gì phải họ Long.

Mục Loan Loan: "......... Đại khái là bởi vì Long tiên sinh họ Long."

"Pi!"

Manh Manh có thể họ Mục!

Mục Loan Loan: "......"

Manh Manh nói thật sự có đạo lý nga, nàng nghĩ nghĩ, nói, "Không bằng Manh Manh, về sau gọi là Long Mục Vũ, thế nào?"

Manh Manh tự hỏi trong chốc lát, nho nhỏ giọng pi một tiếng, tỏ vẻ đồng ý.

Manh Manh đã là một đứa bé lớn rồi, tên phải do Manh Manh tự mình đồng ý mới được!

Mục Loan Loan có hơi muốn cười, nhìn bên ngoài dần dần thành hình nhà ở, tự hỏi ——

Tuy rằng nàng cùng Long tiên sinh đều biết, hai sinh vật thực lực đều không yếu, thiên phú lại đều rất cao là rất khó có hài tử của chính mình, xem Tông thúc cùng Vân thẩm liền biết.

Bất quá cho dù như thế, một người một rồng ngẫu nhiên cũng nên suy nghĩ một chút, nếu thật sự có bảo bảo, về sau phải làm sao bây giờ.

Còn về vấn đề tên, nàng còn chưa nghĩ ra nha.

Mục Loan Loan hoàn hồn lại, con chim béo phì trong lòng ngực đã ngủ rồi, mà bên kia Long tiên sinh đã làm xong nhà ở.

Kết giới tản ra, ánh mắt Long tiên sinh rơi xuống bên người Mục Loan Loan, nhìn thấy Manh Manh hình như nhắm mắt lại, thần thức lại lưu manh phóng ra, chọc chọc Mục Loan Loan, "Phu nhân, nhà ở xong rồi nè."

Mục Loan Loan cũng cảnh giác đem thần thức phóng ra, " Biết rồi."

Một người một rồng ấu trĩ dùng thần thức giao lưu, nhưng thật ra chỉ cần bọn họ nhỏ giọng chút thì Manh Manh cũng sẽ không nghe được mà ~

Mục Loan Loan đem Manh Manh đặt vào trong cái đồ vật gì như xe nôi mà Long tiên sinh không biết khi nào làm ra, nhìn thấy anh rồng còn phủ cho nó một tầng kết giới cách âm, mới đi theo Long tiên sinh bố trí nhà ở cho tốt.

Lần này Long tiên sinh làm nhà ở không phải giống như trước chỉ có một gian phòng nhà gỗ nhỏ, mà là một viện tử có kết cấu phức tạp hơn nhiều, thậm chí Manh Manh cũng có riêng cho mình một gian phòng ở nhỏ đơn độc cách gian phòng của bọn họ hơi có chút xa. →_→

"Manh Manh nói, nó không muốn tên là Long Manh Vũ." Lúc đi ngang qua một góc, Mục Loan Loan nghĩ nghĩ vẫn nói.

Long tiên sinh trong nháy mắt lộ ra ra biểu tình có chút bi thương, lỗ tai ủy khuất gục xuống xuống dưới, buồn bực ôm Mục Loan Loan xoa xoa vào trong lòng ngực.+

Nàng bị hắn xiết muốn nghẹt thở, cố gắng đẩy ra l, chống ngực hắn, "Nhưng nó nguyện ý tên là Long Mục Vũ."

Sau khi giọng nói của nàng rơi xuống, liền cảm thấy mình bị ôm chặt hơn nữa, trong thanh âm anh rồng kia mang theo chút vui sướиɠ, "Tốt."

"Long Mục Vũ, rất êm tai." Long tiên sinh khẽ hôn lên sườn tai của nàng, có điểm thẹn thùng nói, "Phu nhân, nếu về sau có bảo bảo......"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.