Không lâu sau khi Vu Nghiêu cùng Ngao Khâm ký kết khế ước, Ngao Khâm liền hạ lệnh rút quân.
Bạch Huyễn mạo hiểm tránh thoát một cọng dây đằng đang múa may, chật vật nhéo truyền âm lệnh trong tay, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Sức chiến đấu của Ma Đằng rất cường đại, mấy con rồng bọn họ hoàn toàn không phải đối thủ của hắn, lâu như vậy đừng nói xem xét quân thượng có ở bên trong hay không, căn bản ngay cả kết giới cũng chưa có sờ đến.
Nguyền rủa trong thân thể hắn vốn dĩ đã chưa tốt hơn bao nhiêu, chiến đấu lại tiêu hao rất nhiều lực lượng, hiện tại suy yếu đến mức sợ còn đánh không lại mấy con rồng mới vừa lên tới tứ giai.
Bây giờ rút quân thì không còn gì có thể tốt hơn, chờ đến khi trở lại lãnh địa, hắn chắc chắn dùng mọi biện pháp liên hệ chủ nhân hiệu thuốc Hoa Vân lúc trước đột nhiên không mở cửa, để xem có thể mua được một ít đan dược hay không. Bạch Huyễn hắn cũng coi như là nhân vật tương đối có uy tín và danh dự trong Long tộc, làm thế nào lại không thể mua được mấy cái đan dược đó.
Bạch Huyễn yên lặng nghĩ, hắn thường nói không nhiều lắm, nhanh chóng chỉ huy đám Long thị vệ ở phía sau rút lui.
Thị vệ Long tộc lui lại, Ma Đằng trước tiên truyền lại tin tức về cho thủ lĩnh liên minh các sinh mệnh đặc thù.
Lãnh Ngạn sờ sờ hai cọng râu trên đầu, sắc mặt không quá đẹp, "Sư tôn, ta muốn sử dụng kỹ năng thiên phú."
Biểu tình của Thủ lĩnh cũng có chút nghiêm túc, "Được, ta hộ pháp cho ngươi."
Lãnh Ngạn gật gật đầu, thân thể nửa trong suốt dần dần tản mát ra ánh sáng u lam, văn tự phức tạp hiện ra dày đặc trên thái dương hắn, thời gian trôi qua, thân thể hắn cũng dần dần biến thành màu đậm, từng tất vỡ ra lại nhanh chóng lành lại. Toàn bộ quá trình giằng co ước chừng ba phút, Lãnh Ngạn mới lần nữa thống khổ mở mắt ra, "Sư tôn, Vu tộc cùng Long tộc đạt thành hiệp nghị, nội dung không thể nào biết được."
Râu hắn cong cong, mặt trên xẹt qua văn tự phức tạp, "Ngoài ra, Phệ Nhật Thử tộc đang điều động đại binh lực rời khỏi đô thành Yêu tộc."
Thủ lĩnh híp híp mắt, "Đem tin tức này báo đến cho các chi nhánh của Các, thuận tiện nói cho nha đầu Cửu Khuynh kia, có thể động thủ rồi."
"Dạ, sư tôn." Lãnh Ngạn gật gật đầu, râu sáng lên, thực mau, tin tức liền truyền ra ngoài.
Thủ lĩnh duỗi tay, đánh ra một hào quang xanh, hoàn toàn đi vào thân thể Lãnh Ngạn, "Nghỉ ngơi cho tốt đi."
Thần sắc Lãnh Ngạn vui vẻ, "Đa tạ sư tôn."
Thủ lĩnh xua xua tay, "Không có gì."
Ông ta nhìn trời đang tràn đầy mây đen, thần sắc hơi có chút ngưng trọng hỏi, "Đại sư huynh ngươi bọn họ đã gặp được đám của Cửu Khuynh chưa?" Lãnh Ngạn gật gật đầu, "Vừa nãy sư huynh đã báo cho ta."
Từ lần trước, sau khi phát hiện Mục Loan Loan cùng Cửu Khuynh còn có giao tình, bọn họ liền bắt liên lạc, Trần thúc tính toán một chút, bọn họ vốn dĩ cũng đang chuẩn bị giúp Mục Loan Loan, hai bên nhanh chóng liền định ra ước định.
"Ờ, Ma giới bên kia liên lạc xong chưa?"
Thủ lĩnh làm bộ không thèm để ý hỏi.
Lãnh Ngạn sửng sốt, mới nói, "Liên hệ rồi ạ, Đại sư tỷ đã phái không ít người canh giữ ở khu vực gần cấm địa."
"Ờ." Thủ lĩnh gật gật đầu, "Như vậy vạn nhất thất bại, còn có thể có đường lui."
Lãnh Ngạn trong lòng thoáng hâm mộ trong một chớp mắt ——
Cái người có thiên phú được sư tôn coi trọng, vô cùng có khả năng trở thành tiểu sư muội tương lai của hắn này thật đúng là tốt sô.
Sư tôn rất ít sẽ phiền bọn họ làm chuyện gì, lần này lại còn nhờ luôn cả Đại sư tỷ ở Ma giới, chỉ vì lo lắng vạn nhất đến lúc đó mà quân thượng Long tộc thất bại, nàng ta sẽ rơi vào tuyệt cảnh.
Nhưng sư tôn vẫn hơi có chút tưởng tượng quá đẹp, Lãnh Ngạn trong lòng yên lặng nghĩ, hắn cảm thấy cô nương kia tuy rằng bộ dáng giống như thực dễ nói chuyện ôn ôn hòa hòa, nhưng tính tình lại rất quật cường cứng cỏi, một khi quân thượng Long tộc thất bại, nàng ấy có thể tiếp tục sống hay không vẫn là vấn đề chưa biết nha.
Rốt cuộc, theo mấy tin tức lượm lặt mà hắn biết được, nàng ấy đã rất yêu rất yêu cái con rồng kia.
—— Mục Loan Loan rất yêu rất yêu Long tiên sinh lúc này rốt cuộc cũng ăn được cái kẹo hương vị không tồi mà phu quân nhắc tới mãi.
Là một cửa hàng bán kẹo biển sắp đóng cửa, hai người tiêu mấy đồng bạc mua mấy cục kẹo biển, tìm một chỗ an tĩnh không có người mở ra ăn.
Loại kẹo biển này là dùng cây mía nhất giai dưới biển luyện ra được, hơn nữa còn gia công thêm một số công đoạn, làm cho nó mềm như bông, độ ngọt lại quá ngọt, còn ngọt hơn cả trực tiếp gặm đường cát, tuy rằng không ngọt đến gắt cổ, nhưng cũng vượt quá phạm vi thừa nhận của Mục Loan Loan.
Nàng gói lại một cục nhỏ vào trong túi, để dành cho Manh Manh ăn, còn lại đều bị Long tiên sinh ăn hết.
Hắn mang một khuôn mặt than ngồi nghiêm túc ăn kẹo, trong lúc lơ đãng lỡ chạm vào gần sát nhau, trong hơi thở đều giống như còn mang mùi kẹo ngòn ngọt.
"......." Nàng vừa muốn nói gì, liền phát hiện Thanh Long truyền âm lệnh sáng lên.
Ngao Khâm lần này không biết có phải cảm thấy không ổn hay không, chỉ nói một tin tức rút lui, xong lại ra cho hay sẽ triệu tập mật đàm cả Long tộc.
Tâm trạng vốn dĩ đang nhẹ nhàng của Mục Loan Loan trong chốc lát liền căng thẳng lên, thật ra chuyện Ngao Khâm sớm hay muộn sẽ phát hiện ra nàng cũng không quá ngoài ý muốn, chỉ là hiện tại thêm lo lắng một ít.
Không biết chút nữa đến Nhàn Tình Các có thể có thêm tin tức đầy đủ hơn hay không.
Long tiên sinh đã cùng nàng nói sơ qua về kế hoạch của hắn, cũng nói một chút về chuyện hắn muốn tham gia khảo nghiệm nhận truyền thừa.
Ngữ khí của hắn khi đó có một cảm giác bi thương nói không nên lời, nên Mục Loan Loan cũng không hỏi lại.
Sau khi nàng phục hồi tinh thần sau khi suy nghĩ vẩn vơ lại, phát hiện Long tiên sinh vẫn luôn trầm mặc, nàng ngẩng đầu, liền thấy Long tiên sinh đang ngồi trong góc khuất ánh sáng ——
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]