Ngày hôm sau Mục Loan Loan cả người nhức mỏi bò lên, Long tiên sinh đã không còn ở đó nữa, nàng xoa xoa bả vai không mấy thoải mái, đơn giản rửa mặt thay quần áo xong, vòng vèo dọn dẹp giường đệm để quay về.
Nàng vươn thẳng eo, tầm mắt thấy rõ mấy viên dạ minh châu khảm trên vách đá, có thể thấy rõ mấy dòng ấn ký trên vách mà ngày hôm qua khó khăn lắm mới đọc được chút ít.
Mặt trên mấy dòng chữ mông lung một tầng nước, chậm rãi chảy xuống, như là nước mắt ly biệt.
Mục Loan Loan đột nhiên liền đến nước mắt con rồng độc ác trong giấc mơ đêm qua, nàng nghĩ nghĩ, lấy giấy bút từ trong núi không gian ra, đem kia một hàng chữ kia tất cả đều ghi xuống.
Kỳ thật tu vi nàng đã cao, chỉ cần nhìn đi nhìn lại mấy lần sẽ không quên nữa, nhưng nàng vẫn quyết định viết xuống. Có lẽ về sau, có thể gặp phải người nào đó đọc được dòng chữ này.
Ngày hôm qua Long tiên sinh biểu hiện thực khác thường, Mục Loan Loan suy đoán "Hỗn Độn" này không chừng có ý nghĩa không nhỏ đối với hắn, nếu có thể biết ý nghĩa của những lời này, hắn sẽ vui vẻ một chút thì sao?
"Pi ~" Mục Loan Loan viết được một nửa, Manh Manh như một cái đạn pháo nhỏ từ bên trong hang động vọt ra, rơi xuống mặt đất tạo thành đống lông màu đen.
Cái khăn quàng cổ nhỏ của nó đã rụng bớt lông rất nhiều, hơn nữa gần đây nó còn được phụ thân (?) Long tiên sinh nuôi thật tốt, cho nên càng ngày càng tròn vo.
"Pi pi!"
Nó mỗi buổi sáng đều như thế này, tinh lực dư thừa muốn vào trong túi không gian chơi trong chốc lát, chuẩn xác mà nói, là muốn đi đến trong túi không gian chơi với mấy con linh gà con đó một chút. "Lại đây." Mục Loan Loan lấy ra ba trái Bách Trân Quả nhất giai, cho Manh Manh ôm lấy, đem nó nhét vào trong túi không gian.
Cái con chim này rất thích lũ linh gà con, hiện tại mấy con gà con kia còn chưa lớn lên được bao nhiêu, còn Manh Manh thì lại càng dài càng lớn, nhìn nó như vậy thật giống như nó là phụ thân của lũ linh gà con kia vậy =_=
Đối với chuyện này, lão mẫu thân như nàng không hề có biện pháp gì, Long tiên sinh nói nó vài lần, tuy rằng Mục Loan Loan cảm thấy Long tiên sinh không có tư cách giảng giải cho Manh Manh về vấn đề ngừng đeo bám, nhưng mỗi lần nói Manh Manh đều tức giận quay đầu một cái, sau đó dùng đầu hất hất với gương mặt tuấn tú đang tức tối tới có chút vặn vẹo của Long tiên sinh.
Lão phụ thân hình như cũng không hề có biện pháp.
Nghĩ đến hắn, Mục Loan Loan cong khóe môi lên, động tác tay lại nhanh hơn. Vì thế lúc Long tiên sinh tuần tra xong còn mang theo đồ ăn mới trở về, huyệt động đã nổi lên mùi hương đan dược.
Không biết có phải bởi vì thần thức cũng đã được thức tỉnh rồi hay không, mặc dù nàng còn tạm thời không thể dẫn thần thức ra để xem xét đồ vật, nhưng việc xem và tách một ít tạp chất ra khỏi đan dược trong quá trình luyện đan lại tốt hoen so với trước rất nhiều.
Hơn nữa Long tiên sinh còn mang về thêm mấy cái "Đồ bổ" khó ăn kia.
Đúng vậy, hiện tại Mục Loan Loan đã thừa nhận cái loại đồ vật nhão dính dính này là đồ bổ.
Tuy rằng hương vị một lời khó nói hết, nhưng đối với việc thanh trừ một ít tạp chất trong kinh mạch vẫn là rất tốt. Lúc trước, cái thứ Long tiên sinh lần đầu tiên mang về tới chính là thứ trân quý nhất, rất khó có được.
Sau khi hắn đi ra ngoài không lâu, cho dù Mục Loan Loan tốc độ thực mau, cũng chỉ luyện chế được một lò Ngưng Tuyết Đan tam giai, cùng hai lò Hồi Linh Đan tam giai.
Hôm qua nàng thật vất vả nghĩ đến tiến giai bản Cố Thần Đan, nhưng tạm thời không có cách nào luyện chế.
"Đã trở lại?"
Nghe được bên ngoài truyền đến tiếng nước, Mục Loan Loan đem Hồi Linh Đan tam giai vừa mới luyện được cất vào, dùng linh lực nâng lên hai viên.
Bước chân nàng nhanh chóng đi ra bên ngoài, nhìn mái tóc dài của Long tiên sinh còn ướt, "Ăn đan dược vào trước đã."
Long tiên sinh ngoan ngoãn nuốt xuống, đưa đồ vật trong tay cho nàng, "Ăn đi."
Mục Loan Loan nhận lấy, đem khăn đưa cho hắn.
"Hôm nay là cái gì?" Nàng nhìn đồ vật Long tiên sinh lấy về, có hơi tò mò.
"Một loại tôm bình thường thôi."
Hắn nói như vậy, Mục Loan Loan hơi không tin, mở cái bao đang buộc kín kia ra, phát hiện bên trong chỉ có mấy con tôm thịt trong suốt nhớp nháp, ngước mắt nhìn hắn một cái.
Nhìn là thấy không phải cái gì tốt đẹp.
"Đợi chút hãy ăn, còn sớm." Nói xong, thấy Mục Loan Loan có vẻ muốn tiếp tục muốn luyện đan, Long tiên sinh lau mình được một nữa nhịn không được vươn cánh tay dài cánh tay nàng lại, "Phu nhân."
"Hử?"
Mục Loan Loan thấy hắn tựa vào rất gần, cong lưng, môi mỏng như khắc vào bên môi nàng.
Nàng chớp chớp mắt, một tay cầm tôm, một cái tay khác đè cánh tay hắn lại, hôn hôn lên đôi môi hơi lạnh băng của hắn.
"Ừm......" Long tiên sinh có hơi ngượng ngùng, bàn tay to vén tóc mái của nàng đang bay phất phơ ra sau tai, tầm mắt hơi né tránh.
Hắn thật ra muốn thương lượng với phu nhân một chuyện.
Nguyên hạch trong thân thể hắn, đại khái còn thiếu một chút nữa là có thể hoàn toàn liên kết được rồi, linh thạch cũng đủ, nguyền rủa cũ giảm bớt rất nhiều, tuy vẫn còn nhiều vết phi thường ngoan cố, nhưng mà lần trước khi bị bao vây tiễu trừ đã cho hắn một linh cảm ——
Mấy cái nguyền rủa đó nếu dùng linh lực ép nó đến lớp vảy chung quanh, cũng có thể trở thành vũ khí của hắn.
Nếu là như vậy, thực lực của hắn cũng không phải sợ chuyện đơn đả độc đấu nữa.
Chỉ là, muốn báo thù, còn kém một chút.
Chờ thêm một chút.
Hiện tại nếu hắn một mình đi vào trong cấm địa nhận khảo nghiệm, xác xuất thành công chỉ có năm sáu phần, nhưng mấy ngày nữa, có thể lên đến tám, chín phần.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]