"Là cái gì?"
Mục Loan Loan nghi ngờ lỗ tai mình nghe lầm, hỏi lại một câu.
Long tiên sinh có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn nhỏ giọng nói, "Ý là trứng ấy."
Mục Loan Loan: "........"
"À hẳn là ý trứng của ai đó nhỉ?" Long tiên sinh tự hỏi một chút, nghiêm túc căn cứ vào Mục Loan Loan vừa mới nhắc, suy diễn ý nghĩa một chút.
Nhìn hắn nghiêm tục như vậy, Mục Loan Loan cũng tự hỏi ——
Nếu mà chủ nhân của cái hang động này tên Hỗn Độn, vậy ráp lại, có khi nào là "trứng của Hỗn Độn" không nhỉ...
Hay là "Hỗn Độn là quả trứng?"
Mục Loan Loan trầm tư một lát, cảm thụ thấy trên tay có một lực kéo không lớn lắm, "Phu nhân."
Anh rồng rắc rối lại càng thêm bừa bãi nhẹ nhàng nhéo nhéo tay nàng, "Đi ngủ."
Hắn không muốn lại đứng đây suy nghĩ mấy hàng chữ rối rắm kỳ cục trên vách đá này nữa, lỡ như phu nhân vạch trần hắn không biết chữ nào thì làm sao bây giờ?1
Nhưng như một định luật bất biến từ ngàn năm nay, phàm là sợ cái gì thì cái đó sẽ tới, Long tiên sinh ngay sau đó liền nghe được phu nhân bé nhỏ của hắn lại hỏi tiếp, "Long tiên sinh, chàng nói chàng biết hai chữ, là chữ gì vậy?"
Anh rồng có hơi hoảng, trầm mặc một giây.
Mặt tràn đầy biểu cảm mà anh rồng cho là lãnh khốc, thanh âm đạm mạc, "Nàng, nàng nói trước đi."
Mục Loan Loan: "......."
"Là Hỗn Độn." Giọng của Mục Loan Loan vừa rơi xuống,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-sach-ta-ga-cho-bao-quan-tan-tat/3503052/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.