Long tiên sinh nhìn người trước mặt, biểu cảm của nàng dưới ánh đèn mờ nhạt thật mềm mại, phía sau nàng là chăn đệm cưới thêu uyên ương đỏ thẫm, nàng nhìn thẳng hắn, cong khóe môi tươi cười ấm áp.
Trong đáy mắt của nàng chỉ có khuôn mặt hắn, không có bất luận sợ hãi gì làm hắn không có cách nào làm ngơ đi được.
Gò má dần dần nổi lên một tầng mây hồng, anh rồng hơi hơi quay đầu đi, đầu ngón tay giật giật, tầm mắt dừng trước mặt Mục Loan Loan lại đen đi.
Trong đêm đen, giọng Long tiên sinh có vẻ hơi mơ hồ, "Ta không ngồi đây nữa, ngủ đi."
Mục Loan Loan: "......."
Nàng nhất thời không biết nói gì, nhìn căn phòng đen như mực, nghe tiếng xe lăn của anh rồng đang hoạt động, nhìn thân ảnh mơ hồ của hắn giống như muốn dịch về hướng bên ngoài, nhịn không được nói, "Quân thượng, ngươi muốn đi đâu nhi?" Động tác Long tiên sinh liền cứng đờ, đứng yên tại chỗ.
Trong căn phòng lại rơi vào trầm mặc, Mục Loan Loan không nói lời nào, hắn cũng không trả lời.
Chờ đợi một lúc lâu lâu, Mục Loan Loan cắn cắn môi, rốt cuộc không nhịn được, nhỏ giọng lại ủy khuất nói, "Ngươi, ngươi không muốn ngủ cùng ta đến như vậy sao?"
Bọn họ hiện tại đã là phu thê trên danh nghĩa.
Rõ ràng lúc trước cũng ngủ chung, rõ ràng lúc trước buổi tối cũng là sẽ thậm thụt tỏ vẻ thích nàng.
Tại sao bây giờ tỉnh lại, lại giống như thay đổi thành một con rồng khác chứ?
Long tiên sinh trầm mặc, nghe nàng nhỏ giọng nói hắn có phải không muốn hay không, nghe nàng nói là chính mình chứ không phải nói ai khác, ngực hắn như là bị đào một lỗ, móng tay sắc bén véo vào lòng bàn tay, một vết máu tứa ra.
Nhưng hắn vẫn không nói cái gì, lòng Mục Loan Loan từng chút từng chút một lạnh lại. Long tiên sinh như vậy, chẳng lẽ là hết tất cả mọi chuyện trước đây đều chỉ là do nàng một bên tình nguyện sao?
Là do cốt truyện sao? Là bởi vì cốt truyện, cho nên hắn tỉnh lại liền nhất định sẽ thích Bạch Thủy Dao sao?
Đáy lòng Mục Loan Loan đầy chua xót, chính là nàng đã viết lại kết cục để thân xác này không phải chết thảm, vậy liền chứng minh cốt truyện trong sách không phải là không thể thay đổi. Từ sau khi nàng trở về, phát hiện Long tiên sinh tỉnh lại đến bây giờ, nàng đã dày vò rất nhiều thứ.
Hơn nữa nhìn thái độ Long tiên sinh đối với nàng, căn bản là không giống như không thích, ngược lại thì giống như là băn khoăn cái gì đó thì đúng hơn.
Nói cho cùng, dựa theo trong sách miêu tả Long tiên sinh, hắn đối đãi bản thân hắn cũng không thèm để ý huống chi là những người hay sự vật bên canh mình, từ trước đến nay đều vô cùng hung tàn. Long tiên sinh đã đã tỉnh, cho dù vẫn còn suy yếu nhưng để đối phó với nàng cũng rất dư dả. Thế nhưng hắn lại không hạ thủ, như thế sao có thể nói hắn không hề có cảm giác gì với nàng? Nàng thử nhiều lần như vậy rồi, cao lắm thì con rồng này cũng chỉ tâm tư bất nhất hay giơ đầu nói xạo với nàng thôi. Còn có bé Long tiên sinh ôn nhu,còn có con rồng lớn tỉ mỉ đưa linh thạch, tặng lễ vật cho nàng, lại còn có anh rồng nào đó mặt đầy uỷ khuất kéo gấu áo nàng, vì nàng đốt đèn, vì bước chân nàng mà dựng đứng cả lỗ tai, sao có thể tất cả đều là giả?
Mục Loan Loan nắm góc chăn, nàng không tin những cái đó tất cả đều là ảo giác của nàng, Long tiên sinh lạnh lùng như vậy nhất định là có nguyên nhân, nếu hắn không đành lòng thương tổn nàng, vậy nàng liền có thể càng làm tới một chút.
Nếu, hắn chán ghét nàng.
Có lẽ, đây là cuối cùng.
Mục Loan Loan chớp chớp đôi mắt ê ẩm, dũng khí trong lòng phồng lên, nhìn về bóng dáng Long tiên sinh, giống như đem hết thảy đi đánh cuộc, ủy khuất lại tỉ mỉ cẩn thận, "Quân thượng, ngươi chuẩn bị không cần ta sao?"
Giọng nói của nàng vừa mới rơi xuống, liền cảm thấy vốn dĩ trong phòng còn có một tia ánh trăng có thể thấy được đại khái hình dáng bỗng nhiên hoàn toàn tối sầm lại.
Bên cạnh bỗng truyền đến một trận gió, thổi tan câu nói đơn giản của nàng, lướt qua sườn mặt nàng, mang theo xúc cảm hơi lạnh.
Mục Loan Loan có hơi vô thố phát hiện thân thể không chịu khống chế chậm rãi phù lên, làn váy nàng bị thổi tung lên, nàng giống như đang chậm rãi bay giữa không trung, cảm giã không trọng lực cùng màn đêm đen tối làm nàng bỗng sợ hãi trong một chớp mắt.
Nàng có phải đánh cuộc sai rồi không, Long tiên sinh......
Không đúng, bạo quân, rốt cục đã không còn kiên nhẫn với nàng nữa?
Cũng đúng, đối với một nhân tộc thiên phú nhỏ yếu còn cả ngày nói lời vô nghĩa làm phiền hắn, nữ nhân hắn một chút cũng không thích, trực tiếp bóp chết chính là tốt nhất.
Mục Loan Loan cảm thấy tay chân lạnh lẽo, lông mi dính nước mắt.
Nhưng mà, nàng thích hắn, thực thích hắn.
Thân thể nhanh chóng rơi xuống, Mục Loan Loan nhịn không được nhắm hai mắt lại, chờ đợi bạo quân ra tay.
Nhưng đau đớn được dự đoán trước cũng không truyền đến, ngược lại truyền đến xúc cảm ấm áp lại mềm mại, Mục Loan Loan nhịn không được mở bừng mắt, lập tức đối diện một đôi mắt nhợt nhạt có tròng đen màu vàng kim.
Là...... Long tiên sinh?
Hắn không có gϊếŧ nàng?
Nàng nhìn hắn nhíu đôi mắt phượng với hai cái tròng đen màu vàng rực rỡ lại còn một nửa, lông mi thật dài quét ở trên mặt nàng, thật ngứa.
Trong nháy mắt tiếp theo, trên eo truyền đến một lực đạo rõ ràng đến mức không thể nào bỏ qua, Mục Loan Loan chỉ cảm thấy eo ư mềm nhũn, liền vô thố ngã vào ngựa Long tiên sinh.
"A......"
Bên tai cọ qua hơi thở của hắn có chút nóng bỏng, Mục Loan Loan trong nháy mắt khϊếp sợ, đầu chỉ còn một khoảng trống.
Nàng... bị ôm lấy sao? Không phải chuẩn bị muốn gϊếŧ nàng sao?
Gò má cơ hồ ngay lập tức liền nóng lên, Mục Loan Loan ngồi trên đùi Long tiên sinh, bị hắn ôm vào trong ngực, không được tự nhiên giật giật, nàng sửng sờ đến thừ người ra, căn bản không có biện pháp lý giải ý nghĩ của con rồng này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]