Có lẽ do ngày hôm qua chịu kinh hách quá độ khiến cho tinh thần mỏi mệt cho nên Diệp Nhược Phi ngủ giấc này ngủ đến tận gần trưa, tới khi bị tiếng động ở gần đó làm cho thức giấc.
Lờ mờ mở mắt, vẫn là một mảng tối tăm không phân biệt được phương hướng. Thế nhưng mùi hương thanh lãnh cùng cảm giác quen thuộc bên cạnh vẫn khiến hắn an tâm.
"Vương gia." Cất giọng khàn khàn do vừa ngủ dậy, hắn gọi.
Âu Dương Kỳ đang ngồi ở đầu giường lau kiếm, nghe thấy thế liền buông xuống công việc, đi tới bên cạnh hắn, ân cần xoa đầu: "Tỉnh rồi?"
Diệp Nhược Phi hơi gật đầu, nắm tay y xuống giường đi rửa mặt.
Thư sinh từ bên ngoài đi vào, gọi một tiếng: "Hai vị, ta đã mua sẵn điểm tâm rồi, hai vị tranh thủ thời gian ăn kẻo nguội."
Diệp Nhược Phi cười bảo: "Đa tạ."
Rửa mặt xong thì cũng tỉnh táo phần nào, hai người nhanh chóng trở lại giải quyết nhanh bữa sáng, sau đó trả tiền khám bệnh cho đại phu rồi khăn gói lên đường.
Trong lúc di chuyển đến bờ sông, Âu Dương Kỳ liếc mắt nhìn thư sinh, hỏi: "Phải ngồi thuyền mất bao lâu?"
Thư sinh đội nón vành rộng đi phía trước, nghe vậy đáp: "Nhiều nhất là hai canh giờ. Hai vị không cần lo, vừa đặt chân đến Thiên Thừa Quốc là sẽ có người tới đón ngay."
Âu Dương Kỳ thoáng gật đầu, không nói nữa.
Rất nhanh đã đến chỗ bờ sông hôm qua, thư sinh bảo bọn họ đứng chờ còn bản thân thì chạy đi gọi thuyền.
Diệp Nhược Phi hiếm khi tâm trạng thoải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-khong-toi-van-la-nguoi-thay-the/872368/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.