Mất nửa nén nhang để tìm đến hiệu thuốc còn mở cửa gần đấy, may mắn đại phu là một người có tâm, vừa trông thấy thảm trạng của Diệp Nhược Phi liền ngay lập tức cho bọn họ vào, xắn tay chữa trị.
Âu Dương Kỳ căng mặt đứng bên cạnh trông chừng, nhìn đại phu lau sạch sẽ huyết lệ, bắt mạch bôi thuốc, rồi băng lại cho hắn, một loạt động tác nước chảy mây trôi chỉ mấy chưa đầy hai khắc. Xong xuôi mới thở ra một hơi.
"Người này làm sao mà ra nông nổi này?" Đại phu vừa lau tay vừa hỏi.
Âu Dương Kỳ đơn giản thuật lại sự tình, nghe xong, đại phu thở dài lắc đầu: "Đúng là số khổ. May mà đến đây kịp thời."
Nói xong dừng một chút, liếc mắt nhìn Diệp Nhược Phi ngồi bên giường, hai mắt được băng một vòng vải trắng, nói: "Hai mắt người này xem chừng là mới mù gần đây, có điều bị tổn thương khá nghiêm trọng, nếu còn để huyết lệ xuất hiện thêm lần nữa sợ là không có cách nào khôi phục."
Âu Dương Kỳ quai hàm căng chặt, lúc sau mới lên tiếng: "Ta đã biết, đa tạ."
"Ngài còn đau không?" Thư sinh ngồi bên cạnh hỏi han Diệp Nhược Phi.
Lúc này tâm trạng Diệp Nhược Phi đã khá hơn, khuôn mặt cũng không còn tái mét nữa, mới chú ý tới người đột nhiên xuất hiện này, không khỏi nghi hoặc: "Ngươi là người bị lạc đường sáng nay? Sao ngươi lại ở đây?"
"Ta..." Thư sinh còn chưa kịp nói thì nhìn thấy Âu Dương Kỳ đi tới gần, bèn gật đầu một cái.
Âu Dương Kỳ không có hảo ý nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-khong-toi-van-la-nguoi-thay-the/872367/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.