Hai người Kỳ Phi sau khi ra khỏi trấn nhỏ kia thì đã là buổi tối. Cả hai dừng lại tại một khúc đường mòn, một bên là rừng cây, bên còn lại là một dòng sông rộng, chính giữa cắm hai lá cờ khác nhau, có dây thừng cố định kéo dài qua hai bờ. Xem ra đây chính là nơi chia cắt lãnh thổ của hai quốc gia.
Âu Dương Kỳ đỡ Diệp Nhược Phi đứng vững, đưa mắt nhìn xung quanh, ban đêm chẳng có chiếc thuyền nào, bến sông vắng vẻ vô cùng. Y bèn đưa hắn tới một gốc cây tương đối an toàn, nhỏ giọng nói: "Ngươi ở đây chờ một lát. Chúng ta đến bờ sông rồi, ta đi tìm xem có chiếc thuyền nào hay không."
Dòng sông này rất lớn, lại không có điểm tựa
Diệp Nhược Phi hơi níu ống tay áo y, giọng nói thấp thỏm: "Bây giờ là lúc nào rồi?"
"Đang là buổi tối, ngươi đừng sợ, ta sẽ không đi xa." Y nói như trấn an.
"... Được." Diệp Nhược Phi chần chừ một chút mới gật đầu.
Âu Dương Kỳ nhẹ xoa đầu hắn, sau đó đứng dậy men theo đường mòn đi tìm kiếm gần đó.
Ban đêm là thời điểm gió lạnh tràn về, hơn nữa lại còn gần sông, không khí vô cùng lạnh lẽo ẩm thấp. Diệp Nhược Phi co người bó gối ngồi im tại chỗ không dám thở mạnh, lắng tai nghe ngóng động tĩnh xung quanh, chờ Âu Dương Kỳ nhanh nhanh trở về.
Trước mắt tối đen như mực, thực ra thì trong lòng sợ hãi cũng một phần là do đôi mắt đã không còn nữa.
"Phù..." Hắn hít sâu rồi thở ra thật khẽ, muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-khong-toi-van-la-nguoi-thay-the/872366/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.