Thiên Thừa Quốc trời xanh mây trắng, tại bến thuyền tấp nập người qua kẻ lại, có hai người đang đứng gần đó, dáng vẻ giống như đang đợi ai.
"Sao mà lâu tới vậy?!" Lão nhân gia có tuổi đứng chống hông, hai mắt trông về phía xa, cả khuôn mặt già nua hiện lên vẻ mất kiên nhẫn.
Người đứng phía sau là một nữ tử tầm khoảng hai mươi, phong cách ăn vận trông hơi giống một nam hài, khuôn mặt sáng lạn dễ nhìn.
Nàng đưa bình nước tới cho lão, nói: "Lúc trước nhị lão gia bảo cha cùng đệ đệ đi đón người thì cha không chịu, bây giờ còn cằn nhằn cái gì."
Lão nhân gia quay đầu nhìn nhi nữ, thở dài nhận lấy bình nước, uống một ngụm rồi ngồi xuống tại chỗ: "Cha già rồi..."
"Đi không nổi chứ gì?" Nữ tử nói, "Ngày nào cũng như thế. Chẳng phải trước đây cha có luyện võ sao?"
Lão nhân gia liếc chằm chằm nàng.
Hiển nhiên, hai người bọn họ chính là những người quen của Đoạn gia, cũng là người một nhà với thư sinh kia, bây giờ đang chờ đợi cậu đưa Âu Dương Kỳ và Diệp Nhược Phi đến.
"Cha, người sắp tới này thật sự chính là vương gia của Thiên Quốc sao?" Nữ tử ngồi chồm hỗm xuống bên cạnh lão nhân gia, tò mò hỏi.
Vương gia của Thiên Quốc- Âu Dương Kỳ, cùng với hoàng đế Âu Dương Mặc có một khoảng thời gian rất được người dân Thiên Thừa Quốc ngưỡng mộ. Thứ nhất do tuổi trẻ tài cao, còn nhỏ mà đã xông pha chiến trường, mang nhiều thắng lợi về cho đất nước, thứ hai là bởi vì dung mạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-khong-toi-van-la-nguoi-thay-the/872369/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.