Càng đi xa khỏi kinh thành thì khách điếm quán trọ càng ít dần, đoàn người Thiên Thiên và Diệp Nhược Phi gần đây chỉ có thể nghỉ ngơi ở giữa đường. Bởi vì đoạn đường đi tới biên giới Tây Nam không còn bao nhiêu nữa, mà số tiền mang theo để tiêu xài ăn uống cũng đã dùng gần hết cho nên Thiên Thiên quyết định không mua đồ linh tinh dọc đường nữa, để dành vào việc cần thiết sắp tới.
Vì thế, đoàn người lúc mới bắt đầu khởi hành trông không khác gì thổ hào bây giờ lại phải tiết kiệm.
Đã qua một ngày kể từ khi rời khỏi Bồ Đề Thôn, lúc này đoàn người đã tiến vào khu rừng thuộc địa phận Miêu Cương và đag nghỉ trưa dưỡng sức.
Diệp Nhược Phi nhận lấy bình nước trong tay thị vệ, uống ừng ực vài hớp sau đó liền chia ra cho mọi người.
Cho dù đang ở trong rừng có nhiều cây xanh bao phủ nhưng không thể nào tránh khỏi cái không khí oi bức đầu hè này, Diệp Nhược Phi chỉ hận không thể cởi đồ ngay tại chỗ.
Hắn ghé đầu nói nhỏ vào tai Thiên Thiên: "Này, tôi nghĩ cậu nên đề nghị với hoàng đế bệ hạ việc sản xuất áo thun cộc tay cho người dân vào mùa hè."
Thiên Thiên đang dùng ống tay áo quạt cho chính mình, nghe vậy không khỏi hắc tuyến: "Tôi nói này, đây là cổ đại mà, loại vải thoáng mát dễ chịu như vải áo thun ở thời này bán đắt lắm đấy."
"Với lại người cổ đại sẽ chịu để lộ cánh tay hay sao?"
Diệp Nhược Phi nghe người anh em của mình nói xong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-khong-toi-van-la-nguoi-thay-the/872311/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.